*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu, cười: “Nghe Thượng Thượng nói Tiểu Triết chuyển trường rồi, nên muốn hỏi có việc gì mà em không biết hay không...” “Bọn họ đến tìm em.” Hà Mộc An bỗng nhiên có chút mất hứng, anh còn cho rằng có chuyện gì
“Ừm.” Hạ Diệu Diệu không phủ nhận: “Hôm trước Thượng Thượng có nhắc đến đứa trẻ này, nghe nói chuyển trường nên khóc.”
“Khóc thì cho chuyển lại.” Hạ Diệu Diệu nghe vậy bất giác cắn lấy đầu đũa, không phải giống như cô nghĩ chứ, chỉ vì hai đứa trẻ nó đánh nhau, đây..
cũng làm ba lâu như vậy rồi mà sao vẫn như vậy, Hạ Diệu Diệu hỏi một cách hàm súc: “Thầy cô trong trường không nói3cho anh biết là trẻ con chơi với nhau sẽ có phát sinh...”
“Tại sao anh phải nghe bọn họ nói.” Nếu cần phải nghe giải thích thì chính là do bản thân có khiếm khuyết, tại sao anh lại phải hiểu những cái đó?
“...” Không còn gì để nói nữa “Phải..
nên đối với Thượng Thượng..
có ích chứ...” Hạ Diệu Diệu không tự tin lắm, giống như thỏ thì không thể hiểu được mô hình sinh tồn của loài cọp, cô cũng không dám xác định nhận thức của bản thân có phù hợp với Thượng Thương hiện tại hay không
“...” Còn biết không đủ tự tin, Hà Mộc An tự gắp rau xanh cho mình, sau đó lại nhìn cô: “Nếu Thượng Thượng khóc rồi, vậy1thì cho chuyển trở về.” Cô cắt ngang: “Nếu học sinh trong lớp cứ thay đổi như vậy sẽ không tốt cho Thượng Thượng.” Hà Mộc An lại nhìn cô, cười như không cười: “Biết rồi.”
“Em cũng không phải có ý nói anh
Anh quyết định như vậy chắc chắn sẽ có lý của anh.”
Hà Mộc An cười, chủ động bảo người bên cạnh gắp cho cô viên thịt tôm: “Đừng lúc nào cũng ăn những món nhiều gia vị như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ.”
“Cảm ơn.”
Một bữa cơm không mặn không nhạt cứ thế kết thúc, tan cuộc cũng vô cùng khách sáo lễ độ, giống như là bạn học cũ, không có ý định muốn gắn kết lại với nhau.
Hà Mộc An ngồi3vào trong xe, nghiêm túc đánh giá hình ảnh bản thân đang phản chiếu qua cửa kính xe, anh không nằm trong tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô hiện tại sau, hay có vấn đề ở đâu, anh cho rằng đã nâng các điều kiện khách quan lên cao nhất rồi, vậy vấn đề nằm ở các nhân tố chủ quan phụ trợ.
Hà Mộc An nhớ đến trước đây thì vô cùng tự trách, thái độ?
Vậy thì sẽ thay đổi một chút cái gọi là thái độ kia
Thoả hiệp thích đáng, nhượng bộ không đồng nghĩa với việc không còn không gian lợi nhuận để hợp tác.
Sau khi suy nghĩ xong, Hà Mộc An dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
“Biên tập Hạ..
hoa của3chị.” Tiểu Mao cười hi hi ôm lấy một bó hoa hồng xuất hiện trong văn phòng làm việc của Hạ Diệu Diệu, kinh ngạc, vui mừng chỉ vào bó hoa vô cùng lớn trước mặt: “Chị xem, hơn chín mươi chín bông, biên tập Hạ, người theo đuổi chị vô cùng lãng mạn.” Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu híp mắt nhìn cô ấy: “Không phải đã nói không qua đây sao, phải chết già ở trong bộ phận viết văn mà, sao lại qua đây rồi.” “Ha ha, lão đại, chị đừng bêu xấu em nữa, chị xem em đã đủ xui lắm rồi.” Vừa nói cô vừa ôm bó hoa ngồi trước mặt Hạ Diệu Diệu: “Lão đại, sao một chút kinh ngạc cũng9không có vậy? Lẽ nào hoa này đã mấy ngày nay rồi?”
“Cộng thêm hôm nay, ba ngày.” “Ai tặng vậy?” Tiểu Mao vô cùng hưng phấn lật tìm danh thiếp xem người tặng là ai, kết quả không tìm thấy gì trong bó hoa: “Không phải chứ, ai mà lại tự tin như vậy, lại dám nghĩ rằng dù cho anh ta không viết tên thì chị cũng sẽ nghĩ đến anh ta.” “Nếu đã đến đây rồi thì làm việc đi, trước tiên đem bó hoa này qua phòng ghi hình, sau đó đi làm quen với tiến độ công việc, xong rồi thì quay lại báo cáo với chị.”
“Cảm ơn tổ chức tín nhiệm, em nhất định hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.” Tiểu Mao ôm lấy bó hoa rời đi.
Hạ Diệu Diệu lại tiếp tục bận rộn với công việc, ngày đầu tiên nhận được hoa, cô cũng tỉ mỉ đánh giá xem ai là người tặng, ai có khả năng cũng đều nghĩ đến những nghĩ lại thì đều không hợp lý, cũng tìm kiếm rất nhiều lần nhưng đều không tìm thấy danh thiếp trong bó hoa, đúng lúc phòng ghi hình thiếu một chút hoa lá trang trí, vì vậy sẵn tiện đưa bó hoa đi làm công cụ quay phim.
Cô cũng thử liên hệ với công ty giao hoa, phía công ty đó lại không chịu tiết lộ bất kỳ tin tức gì, chỉ nói là sẽ nhắn lại với đối phương, lúc gửi tặng sẽ để lại danh thiếp, cô thật không biết người đó là ai.
Hạ Diệu Diệu tạm thời gác chuyện này qua một bên, chương trình “Cặp đôi hoàn hảo” không phải là chương trình có tỷ lệ người xem cao, nhưng có lượng người xem cố định, chương trình chơi trò anh dùng động tác miêu tả, tôi sẽ đoán xem anh đang miêu tả cái gì, rất được nhiều người yêu thích, chương trình này chỉ là một chương trình nhỏ với thời lượng phát sóng không quá bốn mươi phút, không khó để thực hiện, rất thích hợp với cô.
Hạ Diệu Diệu làm việc cũng rất thuận lợi, cống hiến đạo cụ ghi hình một bó hoa đẹp như vậy, làm cho hiệu quả ghi hình càng tốt hơn rất nhiều.
Một ngày sau nửa tháng, Hạ Diệu Diệu cầm theo cái ly rỗng đến phòng pha trà rót tách cà phê, lúc đi qua bàn làm việc của Tiểu Mao vẫn thấy bó hoa ở đó, giống hệt với bó hoa ngày đầu tiên nhận được, trong vòng nửa tháng nay hoa cứ đều đặn được gửi đến.
Hạ Diệu Diệu đi ngang qua, thấy mọi người đều đang bận, nên đứng tựa vào kệ tài liệu nhìn bó hoa hồng đỏ thắm, nhìn đi nhìn lại thì đúng là rất đẹp
Hạ Diệu Diệu bất giác lấy tay vuốt ve bó hoa, bỗng phát hiện phía bên hông có đính kèm một danh thiếp.
Hạ Diệu Diệu lấy tấm danh thiếp ra
Tiểu Mao ôm lấy một đống tài liệu thở không ra hơi đi đến: “Lão đại, chị sao lại ra đây, để đó, em rót cà phê cho chị.” Hạ Diệu Diệu nhìn tấm danh thiếp trên tay, bất giác ngẩn người ra, trên tấm danh thiếp trắng tinh chỉ viết đúng một chữ..
“Anh”
Sau khi hồi phục tinh thần Hạ Diệu Diệu vẫn không dám tin nhìn vào nét chữ trên danh thiếp, giống y như chủ nhân của nó, vô cùng kiên định vững vàng.
“Lão đại, lão đại? Lão...”
Hạ Diệu Diệu nhìn qua: “Từ khi nào lại có thêm tấm danh thiếp này?”
“Danh thiếp! Danh thiếp gì?” Tiểu Mao có chút kinh ngạc, lão đại đã dặn hoa mỗi ngày gửi đến nhớ kiểm tra xem có danh thiếp kèm theo hay không, hoa được gửi đến hôm nay cô vẫn chưa kiểm tra tới, nên không phát hiện ra danh thiếp, hay là, người ái mộ đã để lại danh tính? Trí tò mò của Tiểu Mao liền trỗi dậy, ai lại có gan lớn như vậy dám đi tỏ tình với biên tập Hạ vĩ đại của bọn họ, mấy ngày nay những người biết về thân phận của biên tập Hạ đều đang vô cùng hiếu kỳ, cô làm sao lại có thể bỏ qua một tin tức quan trọng như vậy.”
Tiểu Mao suy nghĩ, liền vươn tay lấy tấm danh thiếp trên tay lão đại nhìn xem thử.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy, liền lấy tấm danh thiếp đó gõ vào đầu cô: “Đi làm việc của em đi.” Cô hơi thất thần đi vào trong phòng làm việc
Cô không cảm thấy bản thân không xứng với bó hoa đó, chỉ là không ngờ rằng lại là anh.
Anh là có ý gì? Muốn theo đuổi cô? Hạ Diệu Diệu nhìn đi nhìn lại tấm danh thiếp trên tay
Muốn cho Thượng Thượng có một gia đình hoàn chỉnh? Vậy ý nghĩa của nó không chỉ có một, muốn theo đuổi cô! Hạ Diệu Diệu không nhịn được mà cười, nhìn tấm danh thiếp xa hoa, chữ viết trên đó thể hiện thái độ vô cùng cao ngạo tự tin, phảng phất giống như nhìn vào nét chữ trên tấm danh thiếp này đã có thể nghĩ ngay đến chủ nhân của nó, Hạ Diệu Diệu cảm thấy lần này không phải là do đối phương tự tin mà là có thật sự sẽ nhận không ra, học chung ba năm thì làm sao có thể không nhận ra nét chữ của đối phương?
Chỉ là đặt anh và hoa hồng cạnh nhau, khiến cô cảm thấy có cái gì đó thật kỳ quái.
Hạ Diệu Diệu thở dài, để tẩm danh thiếp lên trên bàn, mấy ngày này do trường mẫu giáo tổ chức rất nhiều hoạt động, cô không phải chưa từng nghĩ đến nếu như Thượng Thượng có một gia đình hoàn chỉnh thì sẽ như thế nào, đó là việc sau khi Cao Trạm Vân rời khỏi thì có thể suy nghĩ được.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút, thoáng qua rồi thôi, bởi vì không có khả năng, mặc dù cô cảm thấy cuộc sống có thể nào thì cũng sống được, dùng phương thức gì đều không quan trọng, kết hôn cùng với ai cũng không phải là vấn đề, chỉ là hai người có suy nghĩ gần giống nhau cùng chung sống, hợp thành một cá thể mới, trung thành với các điều khoản hôn nhân, thậm chí không cần trung thành với đối phương, mà là trung thành với ý nghĩa của hôn nhân là được
Hà Mộc An không phải là cô, không phải là tìm người sống chung qua ngày, anh có thể tuỳ ý có được tình yêu, lựa chọn của anh rất nhiều, đường anh đi càng thênh thang hơn, không có khả năng là một gia đình với cô, vì vậy không có gì đáng để suy nghĩ.
Nhưng bây giờ đang là tình huống gì, cô nhận được hoa của đối phương? Anh chắc là cảm thấy cô phù hợp để làm mẹ Thượng Thượng, hay là cảm thấy hai người họ có thể cho Thượng Thượng có cuộc sống tốt hơn?
Hạ Diệu Diệu cảm thấy đây chính là một vấn đề, vấn đề này cô lại không hề cảm thấy không có khả năng xảy ra, bất luận là làm phu nhân của một nhà giàu có, làm cho con gái cô có một gia đình hoàn chỉnh hơn, hay ngược lại cô có được vị trí phu nhân của Hà Mộc An, để Thượng Thượng có được một danh phận chân chính, cô đều có thể đáp ứng.
Chỉ là cô không dám chắc Hà Mộc An suy nghĩ như thế nào, hay chỉ là nhất thời hứng chỉ, muốn ăn muốn rau cháo thanh đạm như cô, nếu như là về sau vậy thì cô không có hứng thú, còn nếu như là vế đầu tiên thì cô cũng không để đối phương phải tốn công, cô rất vui vẻ đồng ý kết hôn với anh, để cho Thượng Thượng không cần lo lắng mất đi tình thương của anh, Hạ Diệu Diệu nghĩ vậy liền cảm thấy cần phải nói chuyện với anh, hoa hồng bên ngoài kia đều là giả, không cần phải lãng phí thời gian để do thám.