Đám Cưới Hào Môn

Chương 319: Hôn lễ (6)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



nghe lời cháu...” Bà ta không dám nhìn thẳng về phía người ngồi trên kia.

“Đúng, đúng, nghe lời cháu...” Những người khác như tìm được cứu cánh, dần dần trở nên bợ đỡ trước Hạ Diệu Diệu, không dám có chút giao tiếp nào với người ngồi trên vị trí chủ toạ kia.

Hạ Diệu Diệu nhìn Hà Mộc An gật đầu.

Hà Mộc An cũng gật đầu với cô, thể hiện của Diệu Diệu không vượt quá ranh giới, đúng chừng mực, rất bình tĩnh, không nhìn rõ được ý nghĩ thật sự trong đầu cô, nhưng không có điểm nào chê trách được: “Thế cứ như vậy đi, tôi vẫn còn một cuộc họp nữa, xin phép mọi người.”

Tất cả mọi3người đều đứng dậy

Hà Mộc An đã quen với kiểu tiễn chân như này, anh đi thẳng xuống dưới, lạnh lùng không chớp mắt

Luật sư Đổng đi theo ngay đằng sau, cả đoàn luật sư cũng từ từ theo sau

Hạ Diệu Diệu định thần lại, vội vàng nói: “Cháu đi tiễn anh ấy, mọi người gọi món, muộn rồi, ăn xong rồi về.” Vĩ Tiểu Hoa vội vàng đỡ lấy Thượng Thượng: “Mau lên..

ở đây có dì rồi, không phải lo lắng...” Hạ Diệu Diệu dỗ dành Thượng Thượng đang muốn đi theo, rồi bước nhanh ra ngoài, bỗng thấy anh đang đứng ngoài cửa, áo khoác vắt trên cánh tay, nhìn cô với ánh mắt mệt mỏi.

Hạ Diệu Diệu hơi1sững người lại, nhìn anh, nghĩ đến việc lúc này đáng lẽ ra anh nên ở bờ bên kia đại dương, cô hỏi: “Mệt rồi à?” Hà Mộc An nghe vậy, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh cất bước đi ra ngoài.

Hạ Diệu Diệu đi theo sau anh, trong lòng bỗng nảy sinh chút áy náy: “Khiển anh vất vả rồi.”

Hà Mộc An không dừng bước: “Chuyện này bắt đầu từ anh, không làm như vậy thì bọn họ sẽ vẫn đến làm phiền mẹ.”

Hạ Diệu Diệu thấy anh xưng hô như vậy, liếc mắt nhìn sang, rồi lại nhìn thẳng về phía trước, họ hàng nhà cô ít nhiều có những điều không tốt nhưng năm6đó đã từng giúp đỡ nhà cô, về bản chất, họ không xấu: “Thì anh cũng đã làm rất nhiều thứ rồi.”

Hạ Diệu Diệu cảm thấy áy náy với anh vì một chuyện khác, thời gian quá ngắn, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận ý tốt, bây giờ xem ra, chuyện kết hôn là do cô đã nghĩ quá nông cạn, mọi thứ đều đang vượt quá nhận thức của cô.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy rất có lỗi với Hà Mộc An, đáng lẽ cô nên lí trí hơn, nghĩ kĩ hơn một chút, chứ không nên dùng con mắt ếch ngồi đáy giếng để phán đoán về người khác, cuối cùng gây ra kết cục này, khiến4bản thân cảm thấy đến cả năng lực báo đáp đối phương cũng không có, chẳng có chuyện gì khó xử hơn hoàn cảnh lúc này.

Hà Mộc An dừng lại, hai người họ đã đi đến cửa khách sạn: “Lát nữa anh có một cuộc họp, cần phải bay đi ngay, nếu em rảnh, có thể tiễn anh đến sân bay được không?”

Hạ Diệu Diệu nhìn ra bên ngoài, một hàng xe cùng màu xếp dài, sau khi bọn họ xuất hiện, bên cạnh mỗi chiếc xe có một người đứng đó sẵn sàng phục vụ, rõ ràng nhìn giống tầng lớp quan tham, lại còn cố ý bày đặt khoe khoang, trước đây cô đều xem thường sự hủ bại3như này, nhưng giờ đây nhìn lại, lại thấy rất hợp với anh.

Hà Mộc An nhìn cô một lát, rồi bước lên trước mở cửa xe cho cô

Anh cảm thấy có lẽ cô đang nghĩ chuyện gì đó.

Hạ Diệu Diệu mang tâm trạng phức tạp bước vào xe, cô vận dụng hết tất cả khả năng của trí não, mới không hỏi những câu ngốc nghếch hơn, ví dụ như: Tại sao anh lại lấy em? Một người như anh ấy nhất định sẽ không lấy cô chỉ vì cô là mẹ của con gái anh

Thế là vì hơi thích cô thật, hay anh vẫn còn nhớ về quá khứ của hai người

Hạ Diệu Diệu thản nhiên, bởi thật sự không nhớ lại được hồi trước mình có điểm gì khiến anh vừa mắt

Trong ấn tượng của anh, cô có ưu điểm gì không? Không phải cô tự hạ thấp bản thân mình, cho dù cô có hoạt bát vui tươi, tốt tính đến đâu, ở cạnh anh cũng có phần miễn cưỡng, hơn nữa hình như cũng chẳng có điểm gì ở cô để anh đặc biệt yêu thích.

Đã quá lâu rồi, lại có thêm Thậm Vân, cô chẳng nhớ lại gì được cả

Chiếc xe từ từ lăn bánh, Hà Mộc An hạ tấm vách ngăn cách giữa xe xuống, tạo nên một không gian độc lập thoải mái bên trong.

Trong không gian yên tĩnh đó, Hà Mộc An bất giác trở nên trầm ngâm như vốn có, để cô có khoảng thời gian suy ngẫm của riêng mình

Nhìn biểu hiện hôm nay của cô, chắc có lẽ cô sẽ thích ứng rất tốt, anh chỉ cần đợi đến lúc quay về xem kết quả là được, nhưng nghĩ một hồi, anh bỗng lên tiếng: “Em đừng quá để tâm chuyện hôm nay, cũng đừng nghĩ quá tốt về chuyện này, thật ra chỉ là một phương thức thâm nhập, nói ra có lẽ em sẽ không vui, sau này con cái của họ đi học, bài học đầu tiên sẽ là “Khuyên giải.”

Hạ Diệu Diệu nhìn Hà Mộc An với ánh mắt khó hiểu? Có gì không thoả đáng sao? Bây giờ trường mẫu giáo dạy văn cổ không phải rất bình thường sao? Sao bỗng nhiên lại nói như vậy

Hà Mộc An cảm thấy buồn cười, vì cô luôn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp, Hoà Mộc làm gì? Mục đích là gì? Là lợi nhuận

Nhà họ Hà là gia tộc bao nhiêu năm rồi? Quy tắc của họ là phục vụ vì cái gì? Phục vụ vì lợi ích riêng

Từ tối qua đến nay, Hà Mộc An mới ngủ chưa đầy nửa tiếng, nhìn điệu bộ hoàn toàn tin tưởng của cô, anh bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ, dựa vào người cô, một phần ba trọng lượng cơ thể đè lên vai cô

Hạ Diệu Diệu không từ chối, cô nhìn anh, sắp cưới đến nơi rồi, cô cũng không còn là thiếu nữ nữa, anh cũng không phải người qua đường: “Bài Khuyên giải" thì đã sao?”

Tâm trạng Hà Mộc An bỗng trở nên nhẹ nhõm, anh bỗng nhiên muốn nói nhiều hơn

Anh cởi chiếc áo ngụy trang trên người mình ra, nhanh chóng phá vỡ hình ảnh của mình trong lòng cô: “Khuyên giải tức là tẩy não, từ nhỏ đã được dạy tư tưởng thần phục, nói cho bọn chúng biết rằng, tất cả mọi thứ đều lấy lợi ích của nhà họ Hà làm đầu, lúc cần thiết cần phải hy sinh cả linh hồn của bản thân.”

“?” Nói đùa đấy à! Mệt rồi bắt đầu nói nhảm rồi chăng!

“Không hiểu? Nói thế này vậy, em biết nhà họ Ôn chứ?” Hà Mộc An thoải mái, nửa tỉnh nửa mê, dựa vào người vợ, toàn thân thả lỏng, không có chút để phòng hay đắn đo: “Nhà bọn họ phất lên nhờ việc đem đến nữ chủ nhân cho nhà họ Hà, từng có một người như em cưới ông cố cổ cổ nội của anh, vị cổ nội ấy nâng đỡ nhà họ Ôn, định vị nhà họ chính là có công đem đến nữ chủ nhân cho nhà họ Hà, nhưng cổ cổ nội lại không thích nữ chủ nhân đời tiếp theo nhà họ Ôn, từ từ nhà họ Ôn đổi sang cung cấp...” Hà Mộc An bỗng nhiên trở nên tỉnh táo, đôi mày bỗng nhíu lại, anh vừa làm gì vậy?

Hạ Diệu Diệu cũng không ngốc nghếch đến thế, cô lắc anh: “Cung cấp cái gì?” Nói đi?

E hèm, không phải đời nào cũng sẽ thu nạp gia tộc thông gia, nhà họ Hà đã mấy đời nay không thêm người vào cái vòng quan hệ này rồi

Em hỏi anh cung cấp cái gì? Hạ Diệu Diệu nhìn anh

“quên” nên có lợi như thế đó, muốn hỏi gì thì hỏi.

Hà Mộc An cảm thấy mình nên ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nhìn cô, thì tuyệt đối cô sẽ không hỏi nữa, nhưng tại sao anh vẫn không ngồi dậy: “Không có liên quan gì đến anh, chỉ là..

người giúp việc nữ, Ôn Mặc Lệ đã kết hôn rất lâu rồi, em đừng nghĩ lung tung.” Hà Mộc An nói rất tự tin.

Sự thật là, sau khi nhà họ Hà sinh người thừa kế xong, nhà họ Ôn lập tức sinh một cô con gái cùng tuổi, họ có ý gì thì ai cũng biết, sau khi lớn lên rồi, nhất định phải để người thừa kế nhà họ Hà lựa chọn, nếu nhà họ Hà không vừa ý, bọn họ mới được tự mình chọn lựa đối tượng kết hôn.

Hạ Diệu Diệu sững sờ nhìn anh, tức là cô không có ý nghĩ lung tung rồi!

Hà Mộc An dựa hẳn đầu vào vai cô, duỗi thẳng chân ra, cực kì thoải mái, những thứ bề ngoài bày vẽ đúng là vô tác dụng: “Anh bảo tại sao các cô gái nhà họ Ôn lại đồng ý, bởi vì bài Khuyến giải, bởi vì quỹ nhà họ Ôn, bởi vì danh dự của gia tộc, tất cả mọi đứa trẻ hưởng thụ quỹ nhà họ Ôn đều được dạy bảo rằng, đặt lợi ích của nhà họ Hà lên trên hết.

Cho dù tư tưởng đó không đáng tin cậy, nhưng quỹ tiền thì rất đáng tin

Dù sao thì trong xã hội hiện nay, việc tẩy não không dễ dàng gì: “Số tiền trong quỹ sẽ càng ngày càng nhiều, nhà họ Ôn đã trải qua bốn đời nữ chủ nhân, số tiền trong quỹ lên đến mười tỷ nhân dân tệ, mười tỷ đó từ đâu ra, từ sự cường thịnh bất thoái của nhà họ Hà mà ra, chỉ cần nhà họ Hà không đổ, thì quỹ nhà họ Ôn cũng không đổ, từ đó hình thành nên cục diện lợi ích chung, để bảo vệ sự cường thịnh lâu dài đó, nhiệm vụ đầu tiên của họ là bảo vệ sự tồn tại vĩnh viễn bất diệt của nhà họ Hà, hiểu chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.