Đám Cưới Hào Môn

Chương 322: Hôn lễ (9)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Từ nay về sau hai người họ sẽ gặp mặt thường xuyên, vui vẻ vẫn là quan trọng nhất.

Anh có thể dùng mọi cách để bày tỏ với cô ý kiến của anh, cô lại cảm thấy rằng như thế là đã rất tốt rồi.

Ở đầu bên kia, Hà Mộc An dựa cằm vào cánh tay, ngồi đợi cô hỏi tại sao lại chuyển đường bay, đợi một lúc, điện thoại vẫn không có tin nhắn nào gửi đến, Hà Mộc An lại đợi thêm một lúc nữa, vẫn không có, thế nên anh rút điện thoại ra xem lại bức ảnh khi nãy, thấy rằng cũng không khó coi

Sao cô không hỏi anh tại sao lại bay đến đây?

“Ngài Hà,3để ngài đợi lâu rồi, nếu ngài Hà thấy mấy ông già chúng tôi nhàm chán thì cứ đi chơi cùng tụi trẻ

Mấy người già mặc trên mình chiếc áo phòng không tay in hình hoa lưu niệm nhìn Hà Mộc An, thành thật nói.”

Hà Mộc An dựa vào một cành cây, không nhúc nhích: “Không cần, ở đây môi trường rất tốt, các ngài cứ tiếp tục.”

“Để anh ở đây nhìn mấy người già chúng tôi đánh cờ, chúng tôi ngại lắm.” “Không sao cả.” Hà Mộc An rút điện thoại ra xem có phải tín hiệu không tốt không, tại sao vẫn không trả lời lại

Mấy ông già thấy vậy, muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện: “Thế1chúng ta tiếp tục, tiếp tục, đừng làm phiền ngài Hà.”

“Hì hì, đúng, đúng.”

Năm vệ sĩ đứng cách đó không xa, oai phong lẫm liệt.

Phục vụ đem một ly rượu vang đến

Hà Mộc An không cầm, sau khi đã chắc chắn tín hiệu điện thoại ổn định, anh lại đợi thêm một lúc nữa, nhưng ngón tay đã hết nhẫn nại, sốt sắng gõ chữ: “Chuyện ở đây đã xử lí xong rồi, có thể về đúng thời gian dự định, có cần đem một cây chuối rẻ quạt về cho em không?”

“Nuôi ở đâu, bên cạnh cây ngô đồng ngoài vỉa hè à?” Hà Mộc An băn khoăn nhìn điện thoại, không biết có phải mình đang bị coi thường6không, nếu không phải, thì tại sao anh lại có cảm giác như vậy, nhưng dù là núi Hạ Quang, hay biệt thự Độ Kiều đều có thể trồng được, nhưng câu này xem ra lại có vẻ là ý kiến đóng góp chân thành, rốt cuộc thì có phải cô đang châm biếm anh không

Mấy người già đang ngồi đánh cờ dưới gốc cây chuối rẻ quạt liếc mắt nhìn chàng trai đang đứng cách đó không ra, rồi lại vội vàng rời mắt đi, không biết anh đang nhắn tin cho ai? Họ lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau: “Ông có chắc chắn là đang nhắn tin không? Không giống những thứ mà ngài Hà có thể làm.” “Không4phải nhắn tin thì là gì? Xử lí công việc: Công việc nhà ông cũng xử lý như vậy à?”

“Thể ngài Hà nhắn tin cho ai?”

“Tôi làm sao biết được.”

“Đánh cờ, đánh cờ.”

Anh không đi đến chỗ mấy người trẻ, tức là đã từ chối sự sắp xếp tiếp theo của họ, xem ra ngài Hà không có ý định nghỉ ngơi vài hôm, haizz, phải tạ lỗi với sự dặn dò của ông bạn già rồi, cháu gái nhà ống đúng là rất hấp dẫn, nhưng thời cơ thật sự không phù hợp, ngài Hà sắp kết hôn rồi, có lẽ thời gian này sẽ không lưu lại bên ngoài lâu, thôi cứ để về sau rồi tính tiếp vậy.

“Bộ3cốc này thế nào? Màu sắc có phải rất hợp với màu sứ trong phòng tắm không?”

Khả Tín vẫn còn trẻ, là một cô gái nhỏ chưa kết hôn, lập tức chỉ một bộ cốc màu hồng có hai chiếc tai mèo khác: “Phu nhân, bộ này đẹp, chọn bộ này đi, đáng yêu quá, em mà kết hôn nhất định sẽ chọn bộ này.”

Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì nhìn về phía bộ cốc Khả Tín chỉ, bộ cốc hình thân mèo hồng xen trắng, với đôi mắt mở to ngây thơ nhìn bọn họ, trên miệng cốc là hai chiếc tai mèo đáng yêu như sắp phát ra hai tiếng meo meo, rồi lại nhìn bộ cốc vuông vức chỉnh tế trên tay mình, lập tức cảm nhận được khoảng cách tuổi tác giữa cô và cô gái nhỏ Khả Tín: “Tôi..

thấy bộ này hợp hơn.”

Khả Tín tính trẻ con, bướng bỉnh: “Phu nhân, bộ này mới đẹp, đáng yêu làm sao, ngọt ngào làm sao, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta muốn ra khỏi giường rồi, phu nhân mua bộ này đi, phu nhân, phu...” “Tôi cảm thấy Hà Mộc An sẽ thích kiểu đàn ông này hơn.” Khả Tín nghe vậy lập tức bình tĩnh lại, khuôn mặt phút chốc trở nên trang nghiệm hơn: “Bộ mà phu nhân đang cầm trên tay thật đẹp.” Ngài Hà mà biết cố gợi ý chọn bộ kia, chắc sẽ đuổi việc cổ mất.

Hạ Diệu Diệu mỉm cười, xoa đầu cô bé: “Tôi cũng cảm thấy thế.” Nhưng lại tiện tay cầm cả bộ cốc hình mèo lên: “Mua về dự trữ.”

“Phu nhân quyền uy.”

Những chi tiết nhỏ trong phòng, đều được Hạ Diệu Diệu tự mình chăm chút, nhỏ đến từng đường kim mũi chỉ, lớn đến chiếc rèm cửa chăn ga, mặc dù rườm rà, nhưng có niềm vui an nhiên tự tại, mỗi thứ đồ được chọn đều như vừa trải qua một sự đồng điệu về tâm hồn, chúng sẽ rời khỏi khu chợ tạp nham để bước vào ngôi nhà nhỏ bé của cô, từ nay về sau cùng chung sống với nhau, cùng nhau tồn tại, trở thành những điều thân thuộc trong mắt nhau.

Quá trình lựa chọn này rất ý nghĩa và tươi đẹp.

Nhược điểm duy nhất là đông người, từ các trung tâm thương mại lớn, các khu chợ chật cứng người, đến chương trình khuyến mại một tệ, rồi các nhãn hàng thanh lí nườm nượp, đều là những lợi nhuận nhìn thấy được, với làn sóng mua hàng rầm rộ

Mỗi người đi qua đều đang thảo luận xem mua thứ đồ gì ở hàng nào hợp lí, mặt nạ ở hàng nào nhất định phải mua thêm một thùng, kiểu váy nào là kiểu kỉ niệm ai đó mới kết hôn.

Mặc dù không quan tâm đến những thứ giảm giá, nhưng nhìn những người bên cạnh đều đang cười, nhiệt tình xông xáo vồ vập lợi ích của mình, Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên cũng cảm thấy phấn chấn.

Khả Tín đẩy xe đồ giúp phu nhân, liến thoắng gợi ý phu nhân mua đồ màu đen vì không sợ bẩn

Thật ra là cô đang bù đắp cho sự lựa chọn về chiếc cốc lúc nãy, ngài Hà đừng vì gợi ý khi nãy mà trút giận lên đầu cô, cô không muốn phải về quê nuôi lợn.

Hạ Diệu Diệu rút điện thoại ra, chụp ba chiếc đệm màu đen, màu xanh, màu cam khác nhau gửi đi, tiện tay nghe máy: “Sư phụ?”

ở Gia Thị xa xôi, Phạm Tiểu cũng đang hưởng thụ “bữa tiệc thịnh soạn” này: “Diệu Diệu, chúc mừng, chúc mừng, vừa nãy sự phụ mua được bộ dụng cụ mặt đã thích từ lâu với giá còn một nửa, cô phải li hôn vài lần vào, để sư phụ có cơ hội mua hết những thứ lần này quên không mua.”

“Nhất định, nhất định, đệ tử cung kính nghe lời sư phụ.” Hạ Diệu Diệu giả vờ nghiêm túc, thể hiện giống hệt với những người bạn khác mà cô quen biết, rằng cô đã lấy một người giàu có, chỉ vậy mà thôi.

“Giao cho cô một nhiệm vụ, thuyết phục minh tinh nổi tiếng Tiểu Xuân Tử dành kì tạo mẫu riêng lần này cho văn phòng chúng ta, nhiệm vụ nặng nề này giao cho cô nhé.”

“Lão đại à, phải hấp dẫn người ta bằng lợi nhuận, đánh nhiều ắt sẽ khai

Người ta có ekip của riêng mình.” Đôi mắt duyên dáng của Phạm Tiểu ánh lên vẻ sắc sảo: “Ekip riêng của anh ta là Thượng Quan Dật Thái, Giám đốc hình ảnh của Hồng Đại.”

Sắc mặt Hạ Diệu Diệu bỗng trở nên nghiêm túc hơn, cướp lấy cơ hội từ phía Hồng Đại là tôn chỉ mà những nhân viên của Mẫn Hành theo đuổi cả đời, mà cô còn biết rằng, vị Thượng Quan này ngày trước đã từng đánh cho sự phụ một đòn đau nhớ đời, ngày ấy cô còn là một tiểu đồ đệ, chỉ là đã từng tham gia vào thất bại đó, do truyền thông Đại Việt chen chân vào làm kế hoạch hợp tác vốn đã được bàn bạc xong xuôi, bỗng tan thành mây khói, thế nên ép chết Thượng Quan Dật Thái là lợi thế của mỗi con người trong ekip của Phạm Tiếu.

Ngoan, đợi tin tốt lành của cô, thơm một cái, chụt

Hạ Diệu Diệu bỗng ngùn ngụt khí thế, không có gì khiến người ta vui hơn việc bất ngờ ngáng chân người khác

Khả Tín thận trọng nhắc nhở thêm một lần nữa: “Phu..

phu nhân, chuông báo tin nhắn đã vang lên mấy lần rồi.”

Hạ Diệu Diệu thổi tưởng tượng về cuộc đấu nơi công sở, định thần lại, vội vàng mở trình duyệt mạng xã hội ra: “Màu xanh, em chọn sofa màu xanh lam, giấy dán bàn trà cũng là màu xanh lam.” Cái đó gọi là khăn trải bàn: “Màu sắc có hài hoà không?” Hà Mộc An ngẫm nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu lên, tiếp tục nghĩ, vẫn không nghĩ ra.

Chúng ta có năm mươi phần trăm hàng thay thế để đề phòng rủi ro, còn vốn của đối phương chỉ có bốn mươi ba phần trăm, tôi cho rằng có thể liều mình một phen, bây giờ không phải là trước đây nữa, vị sói già của giới đầu tư này đã già rồi, vốn vận hành vài năm nay của họ...

“Đổi thành màu xanh tím than”

“Xấu lắm, màu xanh đậm nhé.”

Thể còn nhắn tin cho anh làm gì!

Hà Mộc An lạnh lùng ngẩng đầu lên, người trẻ bây giờ, chẳng có chút ý thức kính trọng người già gì cả

Cứ cho rằng, già rồi đương nhiên phải nghỉ hưu, cho dù tình hình có xấu đến đâu, cũng sẽ kiên trì đến cùng

“Già” chỉ là về mặt thân thể mà thôi, vị sói già này đã từng một tay xoay vần thị trường cổ phiếu từ “điểm cắt chết chóc” đến “vũ điệu thiên đường”

Năm năm trước, ông ta liên kết các công ty dưới trướng lại, một mình đánh bại hơn nửa giới kinh tế, điều chỉnh lại giá trị tiền tệ và tỷ giá đối hoái của vài nước, thể vẫn còn chưa khiến cho những kẻ muốn cướp thịt từ tay ông ta một đòn đau nhớ đời sao?

Hà Mộc An yên lặng ngồi nghe vị cổ vấn đầu tư vừa mới nhậm chức chưa đầy ba năm này liên thoắng trình bày, anh rút điện thoại ra: “Màu xanh đậm còn khó nhìn hơn.” “Khó nhìn thì đừng nhìn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.