*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chính cô cũng là người cũ của ai đó, mặc dù đã nghĩ xuôi rồi, nhưng bị người ta quên nhanh như thế, cũng không cam lòng.
Sau khi Hà Mộc An quay về rồi, dấu vết của sự tồn tại mà ai đó để lại rất nhanh sẽ bị thay thế, Cao Trạm Vân cũng sẽ biến mất hoàn toàn theo thời gian, nhưng anh mới đi có bao lâu thôi, cô có chút đồng bệnh tương lân*: “Về thật rồi là...” Đồng Đồng hạ giọng, còn có chút mong mỏi: “Cậu..
cậu có khó xử trước mặt anh ta không...” Liệu có cảm thấy áy náy day dứt không...
(*) Cùng bệnh nên thương xót nhau
Hỏi xong câu đó, cô chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình, cô đang nói cái gì thế không3biết! Thành sự không đủ bại sự có thừa! Người ta đưa tiền cho cô nghỉ ngơi, để cô đến giúp cô dâu, làm cô dâu vui lòng, cô lại lấy ân báo oán!
Cô ấy sẽ không nghe thấy..
không nghe thấy..
không nghe thấy
Hạ Diệu Diệu sững người một chút, rồi rất nhanh chỉnh đốn lại tâm thể, kết hôn là do cô đề cập, những lợi ích tốt là do cô nghĩ đến trước, chuyện này có thể nói là do cô thấy có lợi mà vô vập vào
Bây giờ đến lượt cô nghĩ gì, cô bắt đầu thấy hai người đã quen thuộc có thể tương kính như khách, sau đó mạnh ai nấy làm, thấy mình rất rộng lượng, có thể giúp anh có được một bà vợ yên phận1sao?
Nhưng trên thực tế không phải như vậy, thái độ của anh rất rõ ràng, anh cần một người vợ, không cần một thứ không khí, anh rất nghiêm túc chuẩn bị cho lễ cưới, rất tôn trọng hôn lễ của anh và cô, càng không muốn lấy một người vợ như không khí để tiện thêm cho việc ong bướm bên ngoài, sinh con đẻ cái.
Cô chưa từng nghĩ đến việc nói với anh rằng, cô vẫn chưa chuẩn bị kĩ càng, thậm chí Hà Mộc An còn không hề ghét bỏ cô, nếu cô còn không nghĩ cho đối phương, thì đó gọi là đồ mặt dày!
Lúc có lợi cho mình thì nhảy vào, bây giờ đến lúc đối phương cần một người vợ thực thụ thì chạy, như vậy6là không đúng
Càng không thể cho rằng mình nghĩ gì là đương nhiên như vậy, cảm thấy tốt cho anh thì tự mình làm, mà điều Hà Mộc An muốn là kết hôn, là lễ cưới, những thứ tưởng rằng tốt cho anh khác, thực chất đều là hoang tưởng.
Lúc này, cô đã không còn nói được gì, cô không muốn bắt đầu sớm như vậy, chỉ muốn đổi một chỗ khác để sống
Bây giờ xem ra, rõ ràng là cô đã nghĩ quá nông cạn, đúng là khó xử như Khổng Đồng Đồng nói, là thứ nhân mà cô tự gieo, thì phải tự mình nuốt bất cứ thứ quả nào trổ ra, bởi vì trên đời này vốn dĩ chẳng có chuyện gì quá tốt như vậy, chẳng thể chuyện4gì cũng diễn ra theo kế hoạch của cô.
Không thể vì thái độ của đối phương đã thay đổi, mà cô lại nuốt lời, như vậy đúng là nhỏ mọn.
Còn về vấn đề có khó xử hay không, dù sao cũng đã định kết hôn rồi, cô còn giữ cái gì cho mình nữa, không nhìn về phía trước, thì còn để người ta phải nhìn về phía sau với cô hay sao!
Chỉ hưởng thụ những gì có lợi, không chấp nhận những gì sai sót, nếu như có chuyện tốt như vậy, thì cô cũng muốn thử: “Không đâu, suốt ngày nghĩ thể cũng chẳng thể ly hôn cho được, nên không nghĩ nữa.”
Khổng Đồng Đồng nghe vậy, bất ngờ xuất hiện ngoài cửa phòng ngủ, nhìn thẳng vào bạn mình: “Tuyệt tình...”
“Đúng là có chút, mà cậu muốn uống gì tự lấy trong tủ lạnh, đừng có nghĩ những thứ không đâu vào đâu nữa.” Sự khó xử của cô, cô tự mình xử lý, như việc Hà Mộc An sẽ xử lý những cản trở để cưới cô
Tương lai anh nhất định sẽ giấu cô, giúp cô xử lý rất nhiều những vấn đề của nhà họ Hà, thế nên lấy lòng đổi lòng, cô cũng phải xử lý quá khứ của mình, xử lý sự khó xử của mình
Rồi hướng đến một cuộc sống hôn nhân hoà thuận lâu dài, thì mới có thể hạnh phúc hơn một chút được
Khổng Đồng Đồng nhìn bạn, bỗng không biết nên nói gì tiếp theo, người ta đã sắp lấy chồng rồi, là chuyện vui, cô nhắc đến Cao Trạm Vân làm gì, đúng là đầu óc có vấn đề
Khổng Đồng Động vội vàng chọn một lon nước ngọt, rồi chạy đến đong đưa: “Phù dâu có trai đẹp không? Trai đẹp có bạn gái chưa? Nói với anh ta, mời toàn những người chưa có người yêu, tôi và Tân Xảo đợi đấy...” Mỗi người chọn hai, có đủ không?
Ba giờ tối, màn đêm dày đặc phủ lên khắp các ngả đường
Đêm tối mù mịt thần bí, thần yêu nhảy múa cuồng loạn, sớm đã bị kỹ thuật hàng không phá tan thành nhiều mảnh, những ngôi sao rải rác muốn vật lộn với màn đêm, lẻ loi | trơ trọi cúi đầu chiến đấu giành lấy mẫu đất bị canh giữ.
Ba chiếc xe ô tô đen vượt qua chiếc cầu vượt sân bay, tăng tốc trên con đường tiến vào thành phố
Người đàn ông ngồi trong xe, đeo một chiếc kính màu đen, ngồi dựa vào lưng ghế, thân hình cao to vừa xứng với không gian rộng rãi bên trong xe
Một giọng nói từ phía trước vang lên, kèm theo giọng điệu dò hỏi: “Thưa ngài, về núi Hà Quang hay về khu chung cư Bắc Uyển.” Căn nhà mà Hà phu nhân vừa mua ở Bắc Uyển.
Hà Mộc An không động đậy, dường như đã ngủ thiếp đi, nhưng hai bàn tay đan chặt vào nhau để trước bụng, hai ngón trỏ đang không ngừng cọ xát vào nhau, thể hiện chủ nhân của nó đang không ngừng suy nghĩ
Vẫn chưa kết hôn, nửa tháng nay anh lại không ở trong nước, để xoá bỏ cảm giác xa lạ, thời gian này hai người họ liên tục liên lạc với nhau, cảm giác xa lạ của cô đối với anh có lẽ đang tản mát đi ít nhiều, khi gặp lại nhau, có lẽ hai người họ sẽ không đến mức quá bối rối.
Nhưng thời điểm này không hay lắm, kiểu quan hệ giữa họ bây giờ không phù hợp để gặp nhau vào buổi tối, nó sẽ đem lại áp lực vô hình cho đối phương, mà cũng không hợp để nói chuyện, dễ làm cả hai căng thẳng, quả thật không thích hợp để gặp nhau vào lúc này.
Hà Mộc An dừng tay lại, nói rõ từng câu từng chữ: “Về Hà Quang.”
“Vâng, thưa ngài.”
Việc cùng chồng sắp cưới chọn đồ cho đám cưới, sắp xếp ngôi nhà nhỏ của mình, có phải là chuyện vui vẻ nhất trên thế giới này không? Hạ Diệu Diệu thấy còn phải xét lại, còn phải xem người mà mình cưới là ai, có cùng con mắt thẩm mỹ với mình không, không thì bạn sẽ cảm thấy một mình mình làm việc đó còn hơn
“Em cảm thấy cái móc treo này rất tiện, anh thử nghĩ mà xem? Trong phòng tắm treo cái này rất phù hợp.” “...” Hà Mộc An đang nhìn sang thứ khác, anh không thích thứ đó.
Hạ Diệu Diệu vẫn không bỏ cuộc: “Đổi màu khác được không?” Cô cảm thấy cái móc treo đó rất tiện, là thứ không thể thiếu được, cô đã mua ba chiếc rồi, một chiếc trong phòng bếp, một chiếc trong phòng Thượng Thượng, một chiếc trong phòng tắm, đây là thứ cô chuẩn bị cho phòng tắm, anh thấy có được không?
Không phải vấn đề màu sắc, anh không thích những thứ dính dớp
“Đổi kiểu khác thì sao?”
Không lẽ nào: “Nhà ai chẳng treo hai chiếc, treo năm sau chiếc cũng có, anh muốn để khăn mặt, khăn tắm, treo hai cái bàn chải cũng rất tiện.” Cô dùng điệu bộ mời mọc nhẫn nhịn.
Hạ Diệu Diệu nhìn điệu bộ kiên định bước về phía trước của anh, trịnh trọng lên tiếng: “Lẽ nào anh muốn vừa bưng đồng khăn tắm vừa tắm à?” Động tác khó nhằn như vậy, anh thử biểu diễn cho em xem nào
Lần này, cô không phải đang hâm nóng bầu không khí với anh, mà là cô bực mình thật rồi, đi từ khu Đông sang khu Tây trong trung tâm thương mại, không mua được bất cứ thứ gì
Cái này không thích cái kia không vừa ý, cuối cùng, đến thứ cô cảm thấy an tâm nhất cũng phản đối, anh muốn gì nào? Treo khăn mặt trên đầu à?
Chỉ là Hà Mộc An không thích, có cần lí do không! Trước đây Hạ Diệu Diệu từng dùng thứ này móc vào tóc anh, thể có được gọi là lí do không! Sắc mặt của Hà Mộc An tối sầm lại, anh không muốn hồi tưởng lại cảnh ấy
Lần đó là cô chủ động, đẩy anh vào tường, rất nồng nhiệt, mặc dù thân hình không được coi là đẹp, nhưng lúc đó anh đối phó một cách đầy hứng khởi, đốt cháy mãnh liệt, không chút kháng cự, vốn dĩ tất cả đều rất bình thường, anh cũng đang rất tận hưởng, thì sau đó mới phát hiện ra, trong cái không khí khi đó, cô lại có thể bình tĩnh móc từng lọn tóc của anh lên chiếc móc treo, rồi nói với anh rằng: Phải phơi anh lên giá phơi quần áo một hôm, nhưng anh cứ đứng tạm ở đây cũng được.
Thế nên, anh không có suy nghĩ tốt đẹp gì về thứ này! Năm đó anh còn nhỏ, tưởng rằng mình hấp dẫn, đầy sức quyến rũ, cuối cùng phát hiện ra chỉ mình anh say sưa đắm chìm, anh có thể vui được sao! Thậm chí khi ấy anh còn muốn đá cô rồi.
Có điều, bây giờ nghĩ lại, lúc đó anh rất nhàm tẻ, không chịu khuất phục, thời gian đó, đa phần anh đều cảm thấy mình không nên quá cảm tính, thậm chí trong trò chơi tình ái ấy, anh mới là người làm nhiều, rõ ràng anh đã làm một lượt tất cả mọi dịu dàng chu đáo mà một người bạn trai có thể làm cho cô gái mình thích, người không rời bỏ được đáng lẽ phải là cô mới đúng chứ?
Kết quả không phải như vậy, anh không hài lòng, nên tất nhiên cũng không để cho cô mãn nguyện
Bây giờ không như vậy nữa, hai người muốn sống với nhau, ai thắng ai thua có ý nghĩa gì đâu.
Nhưng điều đó không có nghĩa là, anh thích móc treo, cho dù chuyện đó không xảy ra, thì anh cũng không thích móc treo, thế nên anh kiên quyết giữ lập trường của mình.