Đám Cưới Hào Môn

Chương 331: Động phòng (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vương Niệm Tư vội vàng xin tha, trong phòng toàn bậc bề trên, ai ai cũng phải chọc yêu vào trán cô một cái mới được, cô chịu sao nổi.

Hạ Diệu Diệu ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, khóe miệng cất giấu nụ cười, trừ một số ít người ra thì còn lại cô không quen ai hết

Lạ là cũng không có ai bước lên để ép cô nói chuyện, ai ai cũng thân thiện với cô, vừa tốt bụng lại vừa dè dặt.

Hạ Diệu Diệu nghĩ đến những lời Hà Mộc An từng nói, cũng mỉm cười lại với họ, cô là cô dâu mới, chỉ cần ngượng ngùng e thẹn là được, sẽ chẳng ai tính toán gì với cô.

Hơn nữa, vừa nãy khi Hà Mộc3An vén khăn trùm đầu, đảm phù rể cũng không có người nào làm khó cô, cô đã biết cả rồi.

“Nào, ăn miếng bánh lót dạ, đây là hương vị gia đình thơm ngon đệ nhất, là món ăn gia truyền của người đã từng phục vụ trong cung ngày xưa đấy, không bàn đến mùi vị, chỉ cần được ăn nó thôi cũng khiến người được thưởng thức cảm thấy vinh dự lắm rồi, nhưng tiếc rằng hôm nay người đó không đến, nếu không anh ta chắc chắn sẽ làm bằng được cho cậu một bàn đồ tể.

“Cô bé à, ngày đại hỷ của người ta, cậu dùng từ kiểu gì vậy.” “Là tớ vạ mồm, mừng cậu một phong bì thật dày đã được chưa.”

Người1trong phòng nghe thấy cùng cười ồ lên, vô cùng náo nhiệt.

Hạ Diệu Diệu vân về cái tua rua trong tay, cũng cười theo họ

Theo như Tư Niệm nói, hôm nay đầu bếp nổi tiếng của núi Hà Quang tập trung ở đây, còn có vô số thương gia và người có máu mặt, kể cả những người đã lớn tuổi rất ít khi ra ngoài tham gia tiệc tùng cũng tới tham dự

Như lời cô ấy nói thì, chỉ cần là những người có thể đến thì đều đến, cũng không phải chỉ vì đến xem cô mà là danh tiếng đầu bếp núi Hà Quang quá vang dội, có thể tới đó dạo quanh một chuyến thì cũng rất đáng giá.

Hạ Diệu Diệu đã được nghe6nói về sự hùng vĩ của núi Hà Quang, qua lời Thượng Thượng kể đó là một nơi rừng xanh nước trong, chắc chắn là rất đẹp, nhưng cô chưa từng đặt chân đến nơi đó nên cũng không biết có đến mức như lời Niệm Tư nói hay không.

Nhưng hiện tại ngồi trong phòng của Hà Mộc An, cô biết chỗ này rất rộng, ít nhất có thể chứa được hai căn hộ kia của họ

Phòng này chính là phòng của Hà Mộc An ngày trước, hôm nay mở rộng cửa với mọi người

Trong phòng còn có các bác, các dì, các cô, các chị bên chồng ngồi đấy mỉm cười với cô, nhưng nếu như Niệm Tư không cất tiếng nói chuyện, những tiếng nói4rì rầm khe khẽ trong phòng sẽ như một giá sách được sắp xếp ngay ngắn vậy, đều đặn có trật tự, chỗ nào trầm, chỗ nào bổng như đều được tính toán một cách cẩn thận.

Căn phòng rất sạch sẽ, nhiều người tụ lại trong một khoảng thời gian dài như vậy mà chẳng có đồ trang trí nào bị chạm đến, đến cả Niệm Tư ngồi cạnh cũng không làm nhăn giường nệm của cô, Hạ Diệu Diệu nhàm chán đến nỗi còn chú ý đến lúc cô ấy bưng bánh vào, những chỗ mà cô ấy giẫm lên vừa hay trùng khớp với dấu chân khi cô ấy bước ra, thậm chí những lúc không có ai nói chuyện cùng, cô ấy lại muốn lấy3giẻ lau nền nhà.

Hạ Diệu Diệu trêu trọc dáng vẻ của cô ấy, không kìm nổi mà túm cô ấy lại bật cười

Niệm Tư cũng mặc kệ Diệu Diệu, gia thế nhà cô không tồi, hồi còn là sinh viên ở Đại học Thu Môn cũng là hoa khôi của khoa được người người vây quanh, trong mắt bọn Diệu Diệu, cô ở một đẳng cấp khác, đẳng cấp trên cùng

Nhưng so với cô, những người hôm nay đến tham dự mới đích thị là những người có đẳng cấp thật sự, những người thật lòng muốn nói chuyện với cô thật sự rất ít

Họ không cẩn thận giẫm lên, cô muốn lau đi thì sao chứ, nếu dùng lời của Diệu Diệu thì chính là - không có gì xấu hổ cả.

Hạ Diệu Diệu kéo Niệm Tư ngồi xuống: “Làm gì mà phải chú ý nhiều thế, cuối cùng kiểu gì cũng phải dọn lại, cậu ngồi đây với tớ một lúc, tớ đang chán lắm đây.”

Niệm Tư liếc cô: “Cậu thì chán cái gì, nhìn thấy chưa, tất cả đều đang giúp cậu đỡ chán, từ hôm nay cậu sẽ là Hà phu nhân rồi, những người ngồi trong này không một ai dám không nể mặt cậu cả.”

“Con bé này, chỉ có cậu là tốt.”

“Chứ sao, còn nói bà đây như thế nữa, cẩn thận tớ lôi cậu về nhà.”

Mọi người cùng cười lớn

Vương Niệm Tư khẽ nói bên tai Hạ Diệu Diệu: “Cậu cứ thoải mái đi, Hà phu nhân và mẹ của Thượng Thượng là hai khái niệm khác nhau, cậu không cần lo lắng đến tuổi tác của họ, cũng không cần quá gò bó, muốn gì cứ nói với tớ là được.”

Hạ Diệu Diệu nghe xong thì cười, ý cô không phải như thế, chỉ là lần đầu tiên đến nhà người ta nên có chỗ chưa quen, muốn có một người quen ngồi bên cạnh mà thôi: “Cậu cứ ngồi lại đây, tớ không sao hết, nho tươi vừa rửa cậu cũng ăn đi.”

“Cậu nói thế tự nhiên tớ thấy khát thật..

ừm, ngọt thật đấy.” “Phu nhân nhà họ Ôn đến rồi, nhìn xem Tiểu Mạt Ly của chúng ta đúng là càng ngày càng trẻ.”

“Di Phí, cháu đã kết hôn rồi, đã là người lớn rồi, làm sao có thể càng lớn càng trẻ chứ, chắc dì quên mất tuổi của cháu rồi.” Giọng điệu nũng nịu của Ôn Mạt Ly lại tạo nên một tràng cười nữa

“Cái con bé này, trong mắt chúng ta thì cháu càng lớn càng trẻ đẹp.” “Không nói chuyện với các dì nữa, mục đích cháu đến đây là muốn tìm chị dâu.” Nói xong dưới sự hướng dẫn của mẹ, Ôn Mạt Ly chớp hàng mi dài, bước vào bên trong

Tất cả mọi ánh mắt đều đồng loạt rơi trên người cô dâu, rồi nhất loạt rộ tiếng cười

Hạ Diệu Diệu giật thót rồi cũng vội vã cười góp vui, chả trách mọi người lại như vậy, đại tiểu thư nhà họ Ôn vẫn xinh đẹp như ngày nào, dáng vẻ yêu kiều đáng yêu không hề thay đổi, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ tự nhiên, lễ phục màu tím ôm sát khoe trọn vòng eo nhỏ nhắn, còn có đôi mắt to tròn chứa chan hi vọng, tất cả cứ như chưa hề thay đổi

Cho dù cô đang mang trên mình mũ phượng áo gấm nhưng vẫn không sánh bằng một phần của cô ấy

Cô ấy vẫn là cô ấy của ngày xưa, tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu trường đại học, ngây thơ thuần khiết.

“Chị dâu ơi, hôm nay chị thật xinh đẹp.” “Cảm ơn em.” Thời gian thật sự rất hậu đãi một số người, ví như Tiểu Mạt Ly, cô ấy rất đẹp.

Ôn Mạt Ly nghe thế, thở phào một hơi, gan lại to thêm một chút, khiêm nhường bước lại, cô thật sự rất sợ người ta không thèm để ý đến mình, vậy thì cô sẽ mất mặt lắm, vẫn may cô ấy không có gì thay đổi.

Ôn Mạt Ly trưng ra dáng vẻ trẻ con, mặt đỏ hồng sát lại: “Chị dâu, lâu quá không gặp chị, chị Niệm Tư cũng có đây, sao dạo này chả thấy rủ em đi chơi.”

“Đại tiểu thư của tôi ơi, có ai không biết em đóng phim rất bận, vừa mới bay về nước chứ.” Ôn Mạt Ly le lưỡi: “Bị phát hiện rồi

Chị dâu à, em có chuẩn bị cho chị một phần quà đấy, là em đích thân lựa chọn

Mẹ ơi, mau lấy quà ra giúp con.”

Hạ Diệu Diệu khẽ cười, trước nụ nữời kỳ thâm thúy của Mạt Ly, hàm súc nói: “Đến là được rồi còn khách sáo với chị nữa, mau ngồi xuống cùng với bác đi, trước đây ba chị không ít lần nhắc đến sự giúp đỡ của em

Ôn Mạt Ly có chút ngại ngùng, cô làm vậy là có mục đích riêng, cảm thấy mình giúp đỡ nhiều rồi, thì anh ấy sẽ không day dứt về gia đình họ nữa, nói cho cùng là nhà họ Du có lỗi với nhà họ Hạ, cô sợ Văn Bác sang bên đó nhiều sẽ gặp Diệu Diệu

Ôn Mạt Ly lại ngại ngùng lee lưỡi, đều là do chút lòng dạ hẹp hòi của con gái, cô cũng không có mặt mũi mà nhắc đến: “Em..

hì hì...” Hạ Diệu Diệu nhìn cô ấy, tâm trạng tự nhiên lại vui lên, đã nhiều năm cô không liên lạc với Du Văn Bác, cũng không hẳn là tình nghĩa làng xóm đã nhạt, mà là sau khi đã kết hôn thật sự rất không tiện, vợ người ta nhìn thấy sẽ không vui, kể cả có là bạn tốt đi chăng nữa, đợi đến khi đã nhìn rõ thì mỗi người cũng bận việc của riêng mình, cũng quên khuấy đi luôn

Nhưng nếu tình nghĩa vẫn được giữ nguyên vẹn, thì cũng không cần phải quá năng đi lại.

Ôn Mạt Ly ngồi ngay bên cô, nghe mẹ cùng những người khác hàn huyên, nhân lúc mọi người không chú ý đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Đứa sau của chị chắc sẽ là con trai, còn đại khái khi nào sinh chị có thể tiết lộ cho em được không, nhà em cũng muốn sinh rồi, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, chị nói cho em biết với nhé.” Cô vừa hỏi vừa cười ngượng ngùng

Thật ra sau đấy Du Văn Bác đã muốn đẻ rồi, chỉ là tình hình gia đình bên cô có chút đặc biệt, cô cứ kéo dài mãi cũng áy náy lắm.

Hạ Diệu Diệu hơi giật mình, chưa nghe ra, đột nhiên nhớ lại những gì mà Hà Mộc An từng giới thiệu về Ôn gia, vậy mà, luật ngầm này cứ như thể lại lặp lại trên người cô, ngượng quá đi, may mà có em gái Ôn xinh đẹp thân quen ngày nào giúp cô giảm bớt áp lực: “Việc này...” “Chị dâu à, em xin chị đấy...” Hạ Diệu Diệu nhìn ánh mắt mong mỏi chờ đáp án của cô ấy, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, người mặt dày như cô khi bị hỏi đến vấn đề này cũng thấy khó xử lắm chứ, hơn nữa: “Chị..

chị vừa mới kết hôn, còn chưa nghĩ Xong...” con cái không phải muốn có là có ngay đâu

Rồi cô lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Bao giờ nghĩ xong rồi sẽ nói cho em.”

Vẻ kinh ngạc của Tiểu Mạt Ly còn chưa tan thì đã bị nụ cười thay thế, Mạt Ly bị dọa không nhẹ, đã kết hôn rồi, sao vẫn chưa có kế hoạch có con chứ, chắc chắn khi chuẩn bị trước chị ấy vào nhà, nhà họ Hạ đã phải lên kế hoạch xong hết rồi không phải sao? Diệu Diệu nói sẽ nói cho cô ấy biết, hồi nãy chắc là ngại lắm, lúc cô mới kết hôn cũng như vậy mà

Ôn Mạt Ly còn xấu hổ hơn cả Diệu Diệu, vừa xoa đầu vừa tự mắng bản thân đúng là đồ đần, sao cô lại quên người ta đang tân hôn, đâu có giống gái già như mình, chạy đến hỏi vấn đề này, đúng là ngớ ngẩn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.