Đám Cưới Hào Môn

Chương 335: Ánh nắng vừa đẹp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cô nằm giữa chăn nệm mát mẻ, không gian nhỏ bé khoảng cách ngắn ngủi nhưng đem lại cho con người ta cảm giác an ổn không nói nên lời

Cô lấy chồng rồi, đây là nhà của cô, nằm bên cạnh là ông xã của cô, cả gương mặt cô tràn ngập nụ cười rạng rỡ

Sự mệt mỏi trong cơ thể đã tản đi không ít, dù có hơi gượng gạo, nhưng Hà Mộc An vẫn nhiệt tình như xưa.

Hạ Diệu Diệu ngáp một cái đứng dậy xỏ dép, cầm lấy chiếc áo rộng để bên mép giường khoác lên người, đi vào nhà vệ sinh

Hà Mộc An nhìn một cái, thấy cô đi vào nhà vệ sinh liền xoay người ngủ tiếp...

“Thưa phu nhân, cô muốn tập thể dục hay đi dạo trước?” Người phụ nữ trung niên nhìn nữ chủ nhân, ân cần hỏi han, bà3mặc trang phục có mép viền ánh kim, là đồng phục người làm nào cũng phải mặc

Hạ Diệu Diệu biết màu vàng kim là màu đại diện cho người làm cấp hai, đã là cấp rất cao rồi: “Tôi đi dạo một lát.” Nghe vậy bà ta lấy từ túi áo ra một chiếc điều khiển to cỡ điện thoại di động, nhấn lên một nút trong đó, cung kính nói: “Phu nhân đi thong thả.” Cô vận đồ thể thao, tóc buộc đuôi ngựa ghé qua phòng con gái trước rồi mới chầm chậm xuống lầu

Cô đẩy cánh cửa phòng khách mang phong cách cổ kính ra, trước mắt là một hành lang rất dài, mới bước được vài bước là chạm đến những khoảng cây um tùm, xanh mướt mát, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cành lá liền cọ vào nhau kêu xào xạc,1bước ra khỏi hành lang, biển hoa liền hiện ra, có một con đường nhỏ ngay giữa biển hoa đó.

Có người làm đang tưới hoa khuyến cô nên đi qua hậu viện, cảnh tượng đập vào mắt là những cây cổ thụ che trời rợp đất, bao trùm lên một con đường rộng khoảng năm mét, ngước mắt nhìn lên mà không thấy ngọn cây ở đâu, rễ cây thô to len lỏi trên lộ ra trên mặt đất, có thể nhìn ra nó đã được bàn tay con người chăm sóc tạo dáng

Chỗ thì giống rồng cuộn, chỗ lại giống dây leo, ghế ngồi..

khiến cảnh quan bên đường càng thêm phong phú đặc sắc.

Hạ Diệu Diệu yêu cảm giác yên tĩnh ở đây, cứ như là nơi thể ngoại đào viên vậy, cô chọn lấy một chiếc ghế làm bằng rễ cây rồi ngồi xuống, ngắm nhìn những6vụn nắng lập lòe qua kẽ lá mà lòng như nhẹ đi, thoải mái vô cùng

Khóe miệng cô vô thức nở một nụ cười, nằm ở đây vào buổi sáng mùa hè thả người giữa những làn gió nhẹ đúng là sự hưởng thụ tuyệt vời

Cô nhớ khi còn rất bé, thì những con đường mới có những cây to hai người không ôm hết như thế này, mỗi khi hè đến chỉ muốn ở dưới gốc cây chơi quên lối về.

Kỳ thực hồi ấy cô còn quá bé, không biết chơi quên lối về là ý gì, chỉ biết rằng rất muốn đi qua con đường đó, muốn chơi ở đó cho đến hết mùa hè

Sau đó cô không bao giờ thấy lại những cái cây to như vậy nữa

Làn gió thổi bay tóc trên vai cô gió đi rồi tóc lại trở về chỗ cũ, cô cứ4ngồi như vậy đến quên cả thời gian.

Cho đến khi một cành cây tự tách ra, bên trong bật ra một cái màn hình cỡ màn hình laptop

Bên trong màn hình là hình ảnh Hà Mộc An đã ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc không còn chút dấu vết của sự mất khống chế tối hôm qua, anh đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc sảo, rất ra dáng người đàn ông thành đạt công tư phân minh

Anh vừa cẩn thận đóng cúc tay áo vừa gọi cô: “Nên ăn cơm rồi.”

Hạ Diệu Diệu ngắm nhìn anh, khi cô đi ra, anh vẫn rất lôi thôi, giờ thì đâu đã vào đấy, đã quay lại như anh của lần đầu tiên gặp lại không lâu trước đó, nghiêm nghị mà hấp dẫn.

Hạ Diệu Diệu mỉm cười, mắt vẫn nhìn anh đắm đuối.

Bàn tay đang cài cúc của Hà3Mộc An hơi dừng lại, anh cúi đầu xuống

Nụ cười của Hạ Diệu Diệu càng mở rộng hơn, không nói ra những thói quen nhỏ nhặt mãi không thay đổi của anh, cũng không trả lời vấn đề ăn cơm: “Thượng Thượng dậy rồi sao?” Hà Mộc An ngẩng đầu, sắc mặt điềm đạm như thường, lạnh lùng cương trực cứ như thể chút xấu hổ trước đó chưa hề tồn tại: “Ừ, đang chơi với chó trong phòng khách.”

“Em nhớ con chó đó có tên cơ mà?” Hà Mộc An bỏ tay xuống tắt luôn màn hình, muốn ăn hay không thì tùy!

Hạ Diệu Diệu cười đứng dậy, phủi vài cái trên người, theo đường cũ quay về..

“Phu nhân, đây là bữa sáng của cô.” Chú Tra cung kính mà thân thiện bưng phần ăn sáng cuối cùng lên cho cô, đặt đó và rời đi luôn

Hạ Thượng Thượng đang ngồi ăn cháo, gặm bánh bao: “Mẹ lề mề quá, con sắp muộn rồi.” Cô nhìn thời gian, mới có 6 giờ 30 phút, có điều lái xe từ đây vào thành phố đúng là hơi xa

Cô cầm thìa lên, tay cầm thìa khắc hoa văn, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta muốn cầm lên

Tiếp đến là phần miệng thìa dày dặn tinh xảo, vốn chỉ là một vật đơn giản nhưng khi nhìn vào lại tạo cho người ta cảm giác nó như đang cười với mình vậy.

Chúc cảnh giới cao nhất của nghệ thuật chính là đây, khiến cho con người cảm thấy khi nhìn vào đồ vật như có linh hồn có tính cách

Người chế tạo ra nó, hay nói đúng ra là người thiết kế nó, chắc chắn là một người phụ nữ vừa ôn hòa vừa từng trải, vì trong tác phẩm ẩn chứa sức nặng của thời gian lại không mất đi sự nhạy cảm lãng mạn rất riêng của phụ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.