Đám Cưới Hào Môn

Chương 339: Tìm người tình sổ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng anh thích cô ở chỗ nào? Lớp vỏ ngoài này? Chắc không phải là tâm hồn đâu chứ? Động tác thoa kem dần chậm lại, cô nổi hết cả da gà vì suy nghĩ tự luyện của mình! Mang trên người tình yêu của một người khác, đối với cô là một gánh nặng rất nặng nề, vì tiềm thức luôn muốn giữ vững tình yêu đó không để cho đối phương thất vọng

Có tiếng cửa mở ra, Hà Mộc An bước từ phòng tắm ra ngoài, âu phục chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm chỉnh, không thể nhìn ra lúc nãy đã làm gì ở trong đó

Phòng thay đồ lớn trong phòng tắm là để dùng vào việc này sao? Hạ Diệu Diệu cúi đầu không nhìn nữa, tiếp3tục thoa kem trên mu bàn tay, Hà Mộc An đúng là rất giỏi trong việc điều chỉnh cảm xúc, không nhìn ra chút say mê mơ màng nào, cứ như lúc nãy tất cả đều là ảo giác của cô vậy

Ảo giác? Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, anh ăn mặc kín kẽ như vậy, có phải là thích thầy cô mất mặt không!

Hạ Diệu Diệu nheo mắt nhìn anh: “Hà An, anh mặc như thế này không nóng sao?” Anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không thèm trả lời, tĩnh lặng như đang nhìn một đống giấy tờ, không sao không động

Vậy mà mới một giây trước thôi cô còn tưởng bở! Con người anh vậy là sao chứ! Xong việc thì không thèm1nhận nữa? Cô không nhìn nữa, nghĩ lại thấy chưa hả giận nên lại nhìn anh đang chuẩn bị rời đi, bước lên hai bước: “Cúc tuột ra rồi.” Cô nhón chân lên vòng tay qua cổ anh kéo xuống...

Hạ Diệu Diệu nằm trên giường thấy tay hơi đau nên mới tỉnh lại, cổ cảm thấy có một số việc hãy cứ để trong lòng vẫn hay hơn, ví dụ như..

người đàn ông nằm sau lưng, hình như thật sự rất thích cô..

nhưng chưa đến mức độ nghiêm trọng

Bởi vì nếu như không phải có một mực xông lên thì anh vẫn là một người đàn ông kiềm chế rất tốt, nhưng chỉ cần chút yêu thích này của anh thôi chắc cũng đủ để có tồn tại trong cái6nhà này rồi.

“Phu nhân bảy giờ rưỡi mới thức dậy, đại tiểu thư đã phải đến trường rồi, ngài Hà vừa phải đi làm vừa phải đưa tiểu thư đi học, mệt biết bao.”

“Hầu hạ ông chủ cũng là việc, người cô ta như thế mà không dây được ư, cũng không phải là không đi đâu nổi một bước, cơ thể yếu ớt bẩm sinh, đến cả việc trên giường cũng kêu mệt!” Người nói là người già cả ở núi Hà Quang này, vô cùng xót xa cho ông chủ, không dám nói là coi Hà Mộc An như con cháu, nhưng cũng coi như thái tử chăm sóc từ bé đến lớn, sao có thể để người ta nói xấu chứ.

“Bà Bảy nói nhỏ thôi, Hà tổng4quản vẫn còn chăn lợn sau núi đấy.”

“Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy phu nhân là người mới đến cần phải tích cực một chút, ít nhiều có thể để lại cho mọi người chút ấn tượng tốt đẹp đúng không...” Bà Bảy dè dặt nói tiếp, rất sợ những lời nói xấu phu nhân trước đó bị người ta nghe thấy, nhưng vẫn không kìm được mà trách móc, ông chủ của họ vất vả như thế, sao phu nhân lại không chịu hiểu cho một chút chứ, ài...

“Phu nhân ăn được hai bát cháo.” Cô gái nhỏ nói rất nhanh, cúi đầu tiếp tục rửa bát, cứ như lúc nãy chưa nói gì.

Một người nữa cũng đang rửa bát bên cạnh ngập ngừng,3tiếp tục cười trào phúng, rồi nhanh chóng kìm lại, vội vàng nói tiếp, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhìn thấy môi đang cử động: “Chắc chưa từng ăn món cháo ngon tuyệt mà bác Trà làm.”

Người còn lại nghe thể cười phụ họa đầy thâm ý, rồi rất nhanh trở lại bình thường, hai người rửa hết bát rồi cho lên bằng chuyền để khử độc, bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hạ Diệu Diệu không muốn quản những chuyện này, thứ nhất, thời gian cô ở đây chưa lâu; thứ hai, cô không quan tâm; thứ ba, thời gian qua lâu rồi mọi chuyện tự nhiên sẽ dừng lại thôi

Phải để mọi người có cơ hội để sửa chữa sai lầm chứ, cũng như hồi còn đi làm thêm cô cũng không muốn chỉ vì nói xấu ông chủ vài câu mà bị đuổi việc, như vậy thì rất không đáng, hơn nữa ai mà chẳng từng nói xấu ông chủ của mình.

Cứ nói sau lưng ông chủ là đồng nghĩa với việc coi thường ông chủ sao, hình như..

cũng có đôi chút..

Ví dụ như bà chủ lấy đồ trong tiệm mặc để hẹn với trai trẻ chơi bời suốt một đêm, rồi sau đó lại đem về chỗ cũ bán như thường

Hay như ông chủ tiệm gà rán không nỡ vứt bỏ dầu cặn.

Còn có vị giám đốc thêm chất phụ gia vào cốc nước chanh đường phèn nhưng lại bán ra với giá không có chất phụ gia.

Hạ Diệu Diệu nghĩ đến những điều này, rồi nhớ về những điều tốt đẹp mà Hà Mộc An dành cho cô, hình như những người ở đây coi thường có như vậy không được đáng cho lắm thì phải, Hà Mộc An còn chưa coi thường có mà, những người này nhận tiền của anh làm thế là hơi quá rồi.

Cô đang nghỉ phép cưới, nên giờ rất rảnh, nhà mẹ đẻ cũng không cần phải về, ba mẹ chồng cũng chẳng đến để dạy bảo cô con dâu là cô, những buổi họp mặt giữa các quý phu nhân cũng không cần cô tham dự, thật quá rảnh.

Bảy rưỡi sáng, cô mới dậy, nhấn nút ngay đầu giường, tấm mành che cửa dần được mở ra, ánh sáng ở bên ngoài cùng với tiếng chim hót lập tức tràn vào, đánh thức tinh thần còn đang mê ngủ.

Cô lật tấm chăn mỏng, bước vào phòng tắm tắm táp sau đó thay một chiếc váy dài màu tím bước ra, cô đứng ngoài ban công ngắm nhìn các loài hoa đang khoe sắc vặn eo một cái thả lỏng người.

Chín giờ rưỡi sáng cô mới xuống lầu ăn sáng, bữa sáng có sữa và yến mạch, một đĩa bánh bao chay, vỏ mỏng nhân đều, nghe nói là tỉ lệ dinh dưỡng đã được tính toán hợp lý, thêm một phần sa lát rau nữa

Nhưng cô lại rất muốn ăn hai bát cháo được ninh thật nhừ, mỗi hạt gạo đều phải nở ra như một bông hoa tỏa ra hương gạo thơm nức.

Mười giờ rưỡi, Hạ Diệu Diệu để máy tính trên đùi đăng nhập vào các ứng dụng mạng xã hội, bên cạnh để một đĩa kẹo lạc do Tra sự phụ tự tay làm, thơm giòn ngon miệng y như nụ cười của chị Tân Xảo ở đầu bên kia máy tính

Mười một giờ rưỡi trưa, phòng ăn bày cơm đúng giờ, cô đã gọi món xương ống kho tương ăn cùng cơm trắng, cô ôm cả máy tính bước vào phòng ăn, tiện khoe luôn bữa trưa với Tân Xảo, tiếc là cô không có gọi món sủi cảo tôm thủy tinh, xuyên qua lớp vỏ trong suốt mỏng như cánh và có thể thấy được nõn tôm đầy đặn được bọc ở bên trong, tỏa ra hương thơm nức mũi, nghe nói ở đây chưa bao giờ dùng tôm xay để làm nhân sủi cảo.

Ngoài ra còn có thêm dưa leo xắt sợi ăn kèm, bát nước chấm được để ở bên cạnh, thêm một đĩa bánh nhân rau với vỏ ngoài giòn tan, lớp nhân bên trong lại rất mềm, món này hôm qua cô đã được ăn rồi, bánh giòn tới mức bỏ vào mõm không cần nhai

Nghe nói Trà sư phụ biết cô thích nên hôm nay đặc biệt làm thêm cho cô.

Chưa hết, còn có một con cá hấp, cá như thế nào thì cô không biết, nhưng nhìn màu sắc trắng sữa sền sệt do cá tiết ra kết hợp với vài trái câu kỷ tử màu đỏ, món ăn tỏa ra hương vị khác biệt nhưng không hề gây khó chịu phản cảm.

Cuối cùng đúng như ý cô muốn, một phần cháo hoa với những hạt gạo nở bung được nấu với lửa vừa trong hơn hai tiếng đồng hồ, nấu cho đến khi cháo đặc lại, đây là món có tác dụng dưỡng vị rất tốt cho dạ dày

Lửa vừa mới tắt cháo cũng vừa mới được nhấc xuống, cũng tức là khi còn chưa ăn xong bữa sáng thì đã bắt tay chuẩn bị cho bữa trưa rồi.

Ngoài kia là dòng nước chảy dưới cây cầu nhỏ vắt ngang, còn có mênh mang ruộng vườn với những chùm nho tím thẫm, mẫu đơn đỏ thắm, tùng bách hiên ngang, cây cối rợp trời..

Còn trong nhà có mùi thức ăn thơm nức, chỗ ngồi êm ái..

Cảm giác này thật là quá tuyệt vời, Hạ Diệu Diệu chưa ăn mà đã thấy thơm lắm rồi

Hạ Diệu Diệu vừa ăn vừa khoe mẽ sự hủ bại ở đây với Tân Xảo bên kia, đây đúng là một sự hưởng thụ cả về tinh thần lẫn thể xác...

Hai giờ chiều, ăn uống no nê xong thay sang quần áo ngủ, cô nằm lên tấm nệm tơ tằm mát mẻ ngủ một giấc trưa thật sảng khoái

Bốn giờ chiều, cô ngồi trên sofa vừa lướt mạng vừa chờ chồng con về, tiện thể chờ đón cơn mưa máu gió tanh sắp tới

Ai bảo cô trong mắt họ là một phu nhân chẳng ra gì chứ, một người chẳng biết dưỡng sinh là gì: ngủ trưa gì mà hẳn hai tiếng mới dậy, ăn hết cả đĩa sủi cảo không sót lại tí nào: y như mấy bà vợ thôn quê, lại còn suốt ngày ôm lấy điện thoại máy tính: là một tấm gương vô cùng không tốt đối với con cái.

Nhưng họ hình như đã quên mất, cô là phu nhân! Là phu nhân đấy! Là người nắm giữ mật mã an ninh của cả núi Hà Quang này, lại còn là một phu nhân rất rảnh rỗi nữa!

Cuộc đời thực tế như vậy đó, cô là phu nhân! Đèn báo cửa mở bật sáng, Hạ Diệu Diệu gập máy tính lại, cô mặc chiếc váy ngắn tay dài ngang gối, đi ra bên ngoài chờ người, khi nhìn đến vườn hồng ngay sau cây cầu cô dường như nghĩ đến điều gì đó

Có cả trăm loại hoa trong vườn, hoa hồng chỉ chiếm một góc nhỏ trong đó, thậm chí có thể nói là một trong những loài chiếm diện tích nhỏ nhất.

Nhưng hoa hồng lại được trồng ở vị trí đắc địa nhất, ngay hướng ban công phòng ngủ của Hà Mộc An, được anh ngắm nhìn nhiều nhất, trở thành loài hoa nhận được đãi ngộ tốt nhất, vì để Hà Mộc An không phải nhìn thấy cảnh hoa điêu tàn khi hết mùa hoa, nên hoa ở đây nở suốt bốn mùa.

Hè đến che nắng, Đông sang giữ ẩm, Xuân về tắm trời, Thu tới chắn bụi, đất đai màu mỡ, đường ống nước giăng khắp nơi...tạo mọi điều kiện thuận lợi nhất để hoa nở ra được phô bày hết cỡ vẻ đẹp của chúng

Cũng chính vì thế mà chi phí phải bỏ ra không hề nhỏ, vậy nên thợ làm vườn cũng cẩn thận chăm sóc chúng hệt như mẫu đơn, tulip hay thược dược vậy.

Nhưng Hà Mộc An có thích hết chúng không? Hạ Diệu Diệu thấy chưa chắc, nhưng hiển nhiên những người chăm sóc chúng đã mặc định mình là một phần không thể thiểu, Hà Mộc An chắc chắn là vô cùng yêu thích góc nhỏ vườn hồng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.