Đám Cưới Hào Môn

Chương 340: Vườn hồng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người điều khiển thế giới này đang đứng ở đầu vườn, là một người ngoài 40 tuổi, đang mặc trên người bộ quần áo lao động màu xanh xám, người đứng thẳng, tập trung vào công việc đang làm, có thể thấy được đây là một người vô cùng trân trọng và tự hào về công việc của mình.

Hạ Diệu Diệu đã từng đọc qua hồ sơ của người này, ông ta là tổng phụ trách của vườn hồng, đã làm việc ở đây được hơn mười năm rồi, làm việc vô cùng nghiêm túc, là một người thuộc cấp bậc lão làng trong giới nghệ nhân làm vườn, và là chuyên gia về trồng và chăm sóc hoa hồng, Hạ Diệu Diệu không hề ghét ông ta, chỉ là không thích hai trợ3thủ lắm mồm dưới trướng ông ta thôi

Cô không không nhìn nữa, quay lại quan sát bóng dáng chiếc xe đang dần hiện rõ, mỉm cười.

Hạ Thượng Thượng nhảy xuống xe: “Mẹ ơi!” rồi vui vẻ chạy ào về phía mẹ, nhưng giữa đường lại bị Quả Bóng Trắng chạy ra đón cô bé từ phía sau mẹ hấp dẫn.

Gâu gâu! Gâu gâu! Gâu gâu!.

Thế rồi một người một chó bắt đầu rượt đuổi nhau trong vườn

“Chạy chậm thôi.” Hạ Diệu Diệu nhắc nhở

Hà Mộc An xách theo cặp tài liệu bước xuống, thư ký Trần lập tức đón lấy rồi nhường đường cho anh

Hà Mộc An nới lỏng cà vạt trên cổ, nhìn cô con gái đang vui đùa của mình rồi bước đến chỗ vợ: “Cô giáo nói hôm nay con bé1không ngủ trưa.” “Ừ, lát nữa em nhắc Khả Tín cho con bé đi ngủ sớm hơn.” Cổ ôm lấy tay anh, cười nhìn về hướng cô bé chạy đi: “Chúng ta cũng qua đó dạo một lát nhé.” Hà Mộc An nhìn vườn hồng vừa được tưới nước xong, ánh nắng chiếu lên màn sương mỏng còn chưa kịp tan đi ánh lên một dải cầu vồng bảy sắc: “Được.” Thượng Thượng hưng phấn chạy về phía này: “Ba ơi! Mẹ ơi! Cầu vồng này..

Đỏ cam vàng lục lam...”Hình như chưa có đủ bảy màu: “Ba ơi mau qua đây!”

“Nghe thấy rồi, con nhớ để ý dưới chân.” Hạ Diệu Diệu khoác tay Hà Mộc An đi tới, dải cầu vồng như vậy không hề hiếm thấy, nếu như điều kiện thời tiết6cho phép thì vào tầm giờ này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy

Cũng chỉ có Thượng Thượng mỗi lần nhìn thấy lại phấn khích như thế

Quả Cầu Trắng vẫn cứ sủa gâu gâu chạy theo cô bé

Hà Mộc An gật đầu với con gái coi như là đáp lại lời cô bé.

“Cầu vồng ơi ta đến đây!” Hạ Thượng Thượng chạy ù vào vườn hồng, hướng đến dải cầu vồng kia

Quả Cầu Trắng cũng chạy theo cô bé bằng đôi chân ngắn cũn của mình.

Cô dừng lại bên rìa, nghiêng đầu cười nhìn theo bóng hình con gái, rồi lại nhìn Hà Mộc An: “Mộc An, anh nhìn xem con bé chạy nhanh chưa kìa.” Mộc An, Hà An, Hà Mộc An, Hạ Diệu Diệu quyết định không dùng tên ở giữa nữa...

Thượng4Thượng vẫn đang vui vẻ chạy nhảy, không cẩn thận giẫm phải vài cây non là chuyện bình thường, không những thế, sau khi cô bé phát hiện với không đến cầu vồng, thì lại bị những đóa hoa đầy màu sắc khác hấp dẫn, những khóm hoa chen chúc tầng tầng lớp lớp, một người trưởng thành như cô nhìn còn thấy thích, huống chi là một cô bẻ con.

Thượng Thượng vẫn là một đứa trẻ, hơn nữa còn là một cô bé đã có thẩm mỹ nhất định, vậy nên mới ngay lập tức chuyển dời sự chú ý, cô bé vươn cánh tay nhỏ của mình ra tóm ngay lấy một bông hoa hồng đang nở rộ, cười vui vẻ nhìn đóa hoa dập nát trong tay

Chơi vui vẻ xong thì3cô bé nới lỏng bàn tay, để những cánh hoa dày dặn rơi xuống đất, rồi lại tiếp tục vươn tay ra một phát tuốt ngay thêm một bông to đùng rồi sau đó tung lên trời như một cô công chúa nhỏ để cánh hoa rơi rụng trên người, Hạ Thượng Thượng vô cùng thích thú, cảm thấy chơi như vậy rất thú vị, lại tìm thêm hoa tung lên người Quả Cầu Trắng đang chạy quanh mình.

Chú chó nhỏ đuổi bắt những cánh hoa, xoay tròn tại chỗ, Thượng Thượng thích lắm, cô bé lại càng ra sức vặt hoa

Hạ Diệu Diệu nhìn cô bé, cô dường như có thể cảm nhận được tiếng con tim vụn vỡ của người làm vườn đứng cách đó không xa.

Chắc những bông hoa quý giá này đã rất lâu không bị người nào đối xử như vậy, mà những bông hoa bị ngắt còn là những bông nở đẹp nhất, trực tiếp ảnh hưởng đến cảnh quan xung quanh

Dù sao thì người ta cũng tốn công tổn sức chọn lựa, chăm sóc tỉa tót, suy tính làm thế nào để phô hết vẻ kiều diễm của nó mà lại không làm hỏng bố cục của cả vườn hồng.

Hạ Thượng Thượng nghịch thành ra thế này, Hạ Diệu Diệu chỉ biết híp mắt nhìn cô bé, Hà Mộc An cũng đứng im nhìn con gái, cảm thấy con gái khỏe mạnh hoạt bát, con gái và hoa, cảnh tượng này đẹp biết bao

Đương nhiên là có người khác không nghĩ vậy, gần như là cùng một lúc, tất cả những người chăm sóc vườn hồng đều tập trung lại đây

Cao thì có nghệ nhân làm vườn, thấp thì có người chuyên duy trì độ ẩm cho đất, tổng cộng có đến hai mươi mấy con người, đang ngồi trong phòng nghỉ thì chạy vội ra đây, ai ai cũng giận giữ.

Hạ Diệu Diệu nghĩ, chắc là họ rất muốn xem ai mà không sợ chết, lại dám đối xử tàn nhẫn với thành quả lao động của bọn họ như vậy

Cô cũng nhìn thấy hai người phụ nữ hôm trước nói cô muốn nhổ bỏ hoa để trồng rau thay thế, họ cũng cúi đầu như những người khác, giấu đi sự phẫn nộ trên khuôn mặt, dè dặt đứng một bên, cứ như người phẫn hận đến muốn giết người trước đó không phải là bọn họ vậy.

Hà Mộc An nhìn họ không nói gì, vì chỗ ở của họ đều được lắp cảm biến nên việc họ xuất hiện ở đây là điều có thể hiểu được

Ánh mắt anh lại quay về trên người con gái

Hạ Diệu Diệu cười nhìn cô con gái bé nhỏ, vì còn quá thấp nên cô bé chỉ có thể với đến những bông hoa ở bên dưới, cô bé vặt đầy nắm tay, nước hoa rỉ ra thấm lên tay cổ bẻ, cô bé thích chí cười híp mắt, bao nhiêu cái răng cũng lộ ra hết: “Con cẩn thận chút, chỉ vặt cánh hoa thôi nhé, cành hoa có gai đừng chạm vào.” Cô cảm nhận được sau khi mình nói xong có người cúi thấp đầu hơn nữa, chắc là để che giấu sự bất mãn khi thấy thành quả lao động của họ bị đối xử như vậy, cũng có thể là cảm thấy sự việc đã như vậy rồi, nói nhiều cũng không có ích gì

Nhưng không cần biết là do nguyên nhân nào, thì cũng bắt nguồn từ câu nói của cô, không chỉ vậy, chắc chắn không ít thì nhiều sẽ có người chuyển sự tức giận sang cô, giận cô không biết dạy con

Ở một xã hội đề cao ý thức công cộng ví dụ như “không giẫm lên mặt cỏ” như thế này, lời cô vừa nói ra lúc nãy, chính là biểu hiện của sự không có giáo dục trong mắt họ.

Hạ Diệu Diệu nghĩ thế này, đây là vườn hồng nhà mình tự trồng, lại không phải là tài sản công cộng, thích vặt thì vặt thích hái thì hái, cô càng nhìn con gái mình bằng ánh mắt dịu dàng hơn: “Khóm màu hồng bên kia đẹp này, con lấy cho mẹ một nắm nhé.” Đã thế cô cho các người tức chết luôn.

Sau đó cô lại giả vờ lo lắng nhìn Hà Mộc An: “Sau này nó tự chạy đến đây chơi thì làm thế nào, hoa hồng có đẹp thế nào đi chăng nữa thì vẫn có gai, hay là nhổ đi đỡ gây thương tích cho Thượng Thượng.”

Những người đang đứng im lặng xung quanh lập tức hít sâu, nhổ đi? Đây là vườn hồng mà ông chủ thích nhất! Đây là vườn hồng năm mươi năm tuổi đời với giá trị không hề nhỏ, là..

là..

tóm lại làm sao có thể nhổ bỏ đi chứ? Phu nhân chắc chỉ đang nói đùa thôi!

Hà Mộc An nhìn cô, không hiểu vì sao đột nhiên cô lại nhắc đến chuyện này, chưa nói đến việc Thượng Thượng và luôn có người ở bên canh chừng, mà không thì bị gai đâm một chút cũng chẳng sao cả.

Hạ Diệu Diệu lặng lẽ cậu tay anh một cái, vẻ mặt không thay đổi, nhìn anh cười: “Anh thấy sao?” Cô không hy vọng anh sẽ trái ý cô vào lúc này, kể cả muốn dạy bảo cô cũng không được

Hà Mộc An cau mày, nhìn về phía những người làm đang đứng im lặng ở một bên, lẽ nào những người này đắc tội với cô rồi! Đúng là không biết tốt xấu! Hà Mộc An chỉ thốt ra một câu: “Ừ, nhổ đi.”

Hạ Diệu Diệu mỉm cười hài lòng: “Vậy nhé, ngày mai em sẽ cho người nhổ bỏ, sau đó tìm một số loại cây không có gai về trồng, ài, thật ra em chẳng thích hoa tí nào, cảm thấy chúng nhìn rất chướng mắt, hay là mình không trồng hoa nữa đổi sang trồng rau nhé, rau chân vịt này, rau diếp này, thì là này, về sau bác Tra có muốn xào xáo gì có thể cho người ra vườn ngắt về làm luôn.”

Hà Mộc An nhìn cô

Những người còn lại bắt đầu thở dồn dập, việc này..

việc này...

Cô cười: “Anh muốn hỏi em sao tự nhiên lại nghĩ đến việc trồng rau đúng không? Bởi vì có người cảm thấy em sẽ nhổ chỗ này đi để trồng rau mà, anh xem, xuất thân em không tốt, già rồi thì phải tiết kiệm chứ, lớn lên ở ngõ nhỏ nên không có tri thức, làm sao có thể hiểu được vẻ đẹp ngạo nghễ của hoa hồng chứ, chỉ đơn giản là cảm thấy nó quá chiếm diện tích, muốn nhổ đi trồng ít bắp cải, củ mài, khoai tây thì mới hợp với thân phận của mình, nếu như em không làm thế sẽ khiến người ta thất vọng lắm, vậy nên hãy nhổ đi! Trồng rau!” Cô nói xong thì lạnh lùng nhìn mấy hàng người đứng đó

Người đàn ông trung niên đứng đầu đám đông nghĩ, cái miệng đáng chết của ai dám nói bóng gió về phu nhân như thế! Sắc mặt Hà Mộc An càng thêm ấm trầm, anh nhìn về phía đám người.

Hạ Diệu Diệu cười nói: “Các người thấy có đúng hay không, giờ mở thêm vườn rau để mọi người có thêm đề tài nói chuyện, có điều, các người thử nói xem nên trồng loại rau gì bây giờ? Củ cải đỏ? Hành? Tôi thấy các người vẫn rảnh lắm, hay là trồng ít đậu đũa để các người lấy về muối nhé!”

Nói đến thể rồi người phụ trách vườn hồng làm sao có thể không nghe ra phu nhân đang nổi giận chứ! Muối rau, họ đâu biết làm? Họ chỉ biết chăm sóc vườn hồng thôi, nếu để người khác biết họ phải muối rau, những đồng nghiệp mà họ từng đắc tội ngày trước sẽ không để họ sống dễ dàng đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.