Đám Cưới Hào Môn

Chương 342: Hai bát cháo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ngài ấy không nói gì cả.”

Cao Nhã Mỹ thở dài, phu nhân đúng là phu nhân, nay không bằng xưa rồi

Không có gì là đúng hay sai ở đây cả, đây là nhà cô ấy, cô ấy muốn thể nào thì là thế ấy.

Nếu thật sự muốn phân định đúng sai, chỉ cần nhìn sự yên ắng của núi Hà Quang hiện tại cùng có thể nhìn ra hành động của phu nhân đã làm chấn động rất nhiều người, ít nhất sau này nếu có người muốn nói lời thị phi về cô, thì cũng phải xem lại bản thân mình có mấy cân máy lạng trước.

Còn ở đây lại chẳng phải nhà trường không cần thiết phải thực hiện chính sách giáo dục mềm mỏng, lấy đức trị người! Hạ Diệu Diệu cảm thấy như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vẫn tươi cười như bình thường, cùng3Hà Mộc An ngồi trong phòng khách nhìn con gái làm thủ công, nhắc nhở họ đến giờ cơm rồi

Cổ nhìn bát cháo để trên bàn, cười hề hề nói với chồng: “Em thích mỗi lần ăn hai bát cháo.”

Hạ Diệu Diệu vừa nói xong, cô gái vừa mới bưng thức ăn ra suýt nữa thì đánh rơi đĩa thức ăn trong tay, mặt mày trắng bệch, vô cùng sợ hãi, cô..

những lời cô nói có phải là..

phu nhân đã biết hết rồi không...

Hạ Diệu Diệu liếc nhìn cô ta, rồi lại thu ánh mắt về, chậm rãi mở miệng: “Nếu như có ai đó không tin, cảm thấy tôi không nên ăn hai bát, là bởi vì người đó chưa từng được ăn cháo do bác Tra nấu, thật sự rất muốn cho họ được nếm thử mùi vị của cháo vừa nấu xong, tốt nhất là khi còn nóng1hổi hối, đong cho mỗi người hai bát đầy, đảm bảo vừa tươi ngon, vừa trơn mượt, nguyên chất trăm phần trăm.”

Bát đĩa trong tay cô gái và vào nhau kêu lạch cạch lên hồi, cô ta hoảng loạn xoay người chạy vội đi, muốn xin thôi việc, không làm nữa, cô ta không muốn bị nhồi ăn cháo.

Đầu bếp Trao thấy thế, vội vã gọi người thay thế cô ta, khi bưng thức ăn lên liền nghe thấy ông chủ vừa ăn vừa nói: “Ăn hai bát mà nếm không ra thì sao, cho hẳn một nồi thì mới nhớ mãi không quên.”

“Không nói việc này nữa, anh ăn thử bánh kếp bác ấy làm đi, em chưa bao giờ được ăn một chiếc bánh kếp ngon đến vậy.” Món bánh này vậy mà có thể ngon đến vậy, nếu như không phải bác Tra làm, cô còn tưởng đây6là bánh mà cô mua bên đường ăn mỗi ngày đấy.

Chỉ có hai từ để miêu tả về nó, thơm, giòn, bánh dùng bột đậu xanh được xay thủ công bằng cối đá, cộng với nước sốt bí truyền, nhân quẩy giòn rụm, cắn một miếng còn tưởng là đang ăn tiệc ở nhà hàng cao cấp.

Hạ Diệu Diệu thích vô cùng, cảm thấy tay nghề như vậy mà không đem ra kinh doanh đúng là lỗ lớn.

Hà Mộc An nghe lời cô nếm một miếng, đây là chiếc bánh kếp chuẩn vị đến từ tay nghề của nơi bắt nguồn loại bánh này, nó đã có lịch sử cả trăm năm truyền từ đời này đến đời khác với những bí quyết riêng, nhưng bao nhiều năm nay anh thỉnh thoảng mới ăn một cái.

Tâm tình Hạ Diệu Diệu rất tốt, cô ngồi trên chiếc ghế bập bênh kê sau4vườn, trong tay cầm cuốn sách, chậm rãi để buổi sáng trôi qua trong yên tĩnh không chút tạp âm

Về phần người khác có cảm thấy cô là người tốt hay không thì cô không quan tâm, quan trọng là đã yên tĩnh hơn nhiều, cô cũng không quan tâm sáng nay Hà Mộc An đã xử lý bao nhiêu người

Bà Tôn đã làm xong nhiệm vụ, tay phải băng bó do mất máu quá nhiều, nên cô cũng không quan tâm thêm nữa.

Ánh nắng, bóng cây, trà lạnh, một cuốn sách, ừm, không tồi...

“Chị Hạ, kỳ nghỉ của chị đã kết thúc rồi, tân hôn có vui không?”

“Phó tổng Hạ, chị không đi hưởng tuần trăng mật sao! Chị mới nghỉ được có nửa tháng mà.”

Nghỉ kết hôn có nửa tháng thôi mà

“Chào buổi sáng chị Hạ, cuối cùng cũng được gặp chị rồi, chụp tấm ảnh nào.”

Hạ Diệu Diệu3rất phối hợp cười trước ống kính với cô gái, cô đi làm rồi, kết hôn được nghỉ nửa tháng, cô nghỉ không thiếu một ngày

Cô đã cảm nhận được sự nhiệt tình ở công ty rồi, hôm nay mục đích cô đến công ty là muốn xin cấp trên cho cô được điều tra ngoài, công việc ở đây đối với cô mà nói đã không còn tự do nữa, sau này mỗi ngày xuất hiện chắc sẽ xảy ra tình trạng nồng nhiệt như hôm nay, cô đã chấp nhận lời mời của Phạm sư phụ, bắt đầu lại từ đầu, đó mới là niềm đam mê của cô.

Mẫn tổng không phản đối, còn biểu thị sự tán thưởng đối với Phạm Tiểu đồng thời cũng chúc chị ấy sớm tìm được bến đỗ cuộc đời mình.

Hạ Diệu Diệu cười, nói đến vấn đề này cô cũng không biết nói thế nào nữa, theo lý mà nói đứng ở góc độ người ngoài, ký thác hy vọng vào chồng của người ta, hành vi này có hơi...

Nhưng Phạm sư phụ cũng chẳng làm gì, thẩm yêu bao nhiêu năm, lần này rời xa thành phố Gia, trừ khi có cái mà chị ấy gọi là thời cơ đến, nếu không thì cũng chỉ đành cắt đứt thôi, con trai của người ta cũng sắp lên tiểu học rồi, thấy thế trong lòng cũng không dễ chịu gì.

Phòng làm việc của cô và Phạm Tiếu vẫn thuộc tập đoàn Mẫn Hàng, chỉ là cổ phần do mình tự nắm giữ mà thôi

Cô nắm giữ 30 phần trăm cổ phần, sư phụ nắm giữ 49 phần trăm cổ phần, còn lại là phần của Mẫn Hàng

Tên của văn phòng cũng không có ý nghĩa gì lắm, để một người cầu toàn như Pham Tiếu đặt là được, gọi là - Cười Cả Mùa Hạ.

Hạ Diệu Diệu thấy: “Nếu là mùa Thu thì sẽ phải khóc sao?”

Phạm Tiếu liếc có một cái: “Hiểu cái gì chứ, có báu vật như cô ở đây, tôi có đặt là Phạm Thượng thì tiền cũng sẽ vào như nước, tên là gì không quan trọng, mau vệ sinh dọn dẹp đi.”

Cười Cả Mùa Hạ ở ngay tòa nhà gần tiểu khu cô mới mua, chỉ có hai trạm xe bus, như thói quen ngày trước bước vài phút là đến.

Hạ Diệu Diệu chính thức chuyển đến nhà mới, mặc dù không được ngắm phong cảnh đẹp đẽ, không còn được cơm đến há mồm áo đến duỗi tay, không có hương hoa thoang thoảng và tiếng chim kêu mỗi ngày, không được ngồi dưới bóng cổ thụ rợp mát che trời, nhưng mà rất dễ chịu!

Sự dễ chịu trong ngôi nhà thuộc về mình, thuộc về cuộc sống nhỏ đơn giản của riêng cô

Ngày làm việc đầu tiên, con dọn dẹp suốt cả ngày, sau đó bò về tiểu khu giữa trời nóng nực, mồ hôi ướt đẫm lưng mà vẫn phải duy trì hình tượng, vào đến nhà liền lập tức tháo giày ra, túi treo ngay trên bức tường gần cửa, vừa bước vào phòng tắm vừa cởi áo.

Cô mới cởi được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, liền nhìn thấy Hà Mộc An đang mặc đồ ở nhà đứng ngay cửa nhìn mình

Hình tượng của cô mất hết rồi! Mặc dù đã kết hôn rồi, nhưng mới được nửa tháng thôi, vẫn nên giữ chút hình tượng trong mắt đối phương: “Anh..

sao anh tan làm sớm vậy.” Cô đang thắc mắc tại sao điều hòa lại mở, hóa ra là anh về rồi.

Hà Mộc An quét mắt nhìn cô, không có ý kiến gì với vóc dáng của cô cả, rồi bước vào phòng sách.

Cô nhìn cánh cửa đã đóng lại, bởi vì quá nóng, không làm phiền anh nữa, cũng đi vào phòng tắm luôn.

Cô tắm xong đi ra, mặc trên người bộ đồ ngủ rộng rãi, tay cầm chiếc khăn bông lau tóc vừa mở cửa bước ra ngoài

Có tiếng bút xoẹt xoẹt trên giấy, cô lên tiếng át đi âm thanh đó: “Thượng Thượng đâu?”

Hà Mộc An không ngẩng đầu: “Mẹ bảo hôm nay mẹ sẽ trông nó, Khả Tín đã đón nó đi rồi.” Cô gật đầu, giúp anh đóng cửa lại, bước ra ban công lau đầu

Lau được một nửa thì cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, lại quay lại đẩy cửa phòng sách: “Tối nay ăn gì?” “Em xem rồi nấu chút là được.” Hà Mộc An vẫn cúi đầu nói

Hạ Diệu Diệu nhìn anh một lúc, thấy anh không có phản ứng nào khác, thì giúp anh đóng cửa lại, nghĩ thấy cũng đúng, trước đây anh vẫn ăn đồ cô nấu bình thường mà, anh có hơi kén chọn một chút, nhưng đối với đồ ăn lại không khắt khe quá.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Hạ Diệu Diệu cũng không thể tùy tiện nấu một bát mì cho xong, ngày trước không biết anh không thích nên cứ nấu bữa

Bây giờ đã biết rồi, có thế nào đi nữa cũng nên nấu cho giống một bữa cơm, có cháo có rau có bánh.

Cơm tối có cà tím om, cánh gà ướp chanh, cháo gạo và màn thầu.

“Ăn cơm, được thối..

Lâu tiểu thư mời hả?” Hạ Diệu Diệu cười không khép được miệng: “Tân Xảo, khó khăn lắm cậu mới mời khách, còn bắt cả oan gia đến.”

Nếu không phải đang nói chuyện qua điện thoại, Trương Tấn Xảo phải véo cô một cái mới thôi: “Có lần nào là mình không mời cơm cậu đầu, còn lắm lời, là do tạp chí của bọn mình vừa mới nhận quảng cáo của Lầu gia, hôm trước cũng vừa mới quyết định xong vị trí Giám đốc thời trang chính là Phạm tổng của các cậu, vậy nên mới nhân cơ hội này để mọi người làm quen với nhau một chút, mình nói cho cậu biết, cậu muốn đến hay không thì tùy.” “Ấy đừng, mình nhất định sẽ đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.