*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lâu tiểu thư rất chân thành, chân thành đến mức chẳng có chút gì là muốn tính toán cô
Người ta xinh đẹp hơn cô, biết nói năng hơn cô, được giáo dục hệ thống hơn cô, bây giờ xem ra thậm chí còn hơn cô cả về dũng khí cầu tiến.
Một người con gái như vậy, đang ngẩng khuôn mặt trái xoan lên, nhìn cô với đôi mắt chân thành, vẻ đẹp toát lên bởi sự chín chắn đủ để thắng vẻ ngây thơ nai tơ nhiều lần
Một người con gái xinh đẹp, thông minh như vậy, thậm chí còn đang nghĩ cho bạn, bạn còn cảm thấy may mắn vì đối phương không qua mặt gây phiền phức cho mình, cám ơn đối phương đã đặt bạn lên hàng đầu.
Trong phút chốc Hạ Diệu Diệu có cảm giác như mình bị chính bản thân mình phản3bội
Nhưng, vẫn là câu nói đó, thời cơ không đúng, quá không đúng, cô chỉ mới vừa kết hôn một tháng, một người con gái xuất thân bình thường, những lời nói có hay ho đến đâu, vào tai cô cũng chỉ biến thành vài chữ: muốn leo lên giường chống mình!
Đây là đang thách thức vị trí của cô! Đè bẹp các giá trị đạo đức của cô! Vốn dĩ muốn giẫm nát cô! Nhưng không làm thể là vì vũ khí trong tay không đủ!
M* nó chứ!
Quả nhiên, có những từ nói tục chửi bậy, trong lúc nào đó, lại là những thứ có thể biểu đạt rõ nhất tâm trạng của người ta, cô cảm thấy mấy chữ đó hiện giờ rất tốt, bà nội bà ngoại gì đó cũng được! Lâu Hữu Da thấy Hà phu nhân không có ý gì muốn đáp1ứng, vẻ mặt bỗng chốc trở nên buồn rầu thất vọng, thất bại rồi sao? Tất cả mọi nỗ lực bao năm nay của cô, những lúc phải nhẫn nhịn phục tùng người khác để lớn đến chừng này, tất cả vinh hoa phú quý, còn cả đứa em trai chưa trưởng thành, cả gia đình phía sau cô, đều phải vì thất bại này mà tiêu tan mây khói sao?
Lâu Hữu Dạ nghĩ đến khả năng đó, rồi lại nhìn Hà phu nhân đang ngồi trước mặt mình, bỗng nhiên cảm thấy buông xuôi, thất bại thì thôi, cô ta đã lớn tuổi rồi, hơn nữa cũng đã cố gắng hết sức, về sau cho dù không đem lại được những gì tốt nhất cho ba mẹ và em trai, nhưng cả gia đình vẫn có thể ở cạnh nhau, nghĩ như vậy là chẳng có6gì không thể chấp nhận được nữa, không có tình yêu, cô vẫn có gia đình luôn yêu thương, rời xa lợi ích, quay về bên gia đình, cũng là một kết cục không tồi, cổ hài lòng về điều đó.
Hạ Diệu Diệu tức nghẹn, suýt phụt máu, cái cảm giác kẻ thù vì hành động của mình, mà bỗng nhiên ngộ đạo ngay trước mặt, thật sự tức muốn chết
Nhìn khí chất điềm tĩnh của đối phương như được thăng hoa thêm, cô cảm thấy như có một cú đấm vào ngực vậy, cái cảm giác đó, khiến người ta muốn giải tỏa.
“Hữu Dạ làm phiền phu nhân rồi, Hữu Dạ xin tạm biệt.” Nhìn xem! Vẫn cứ khách khí như vậy! Khiển người ta cảm thấy nếu chẳng may có nói ra điều gì đó nặng lời, cũng khiến mình trở nên vô văn hoá!
Hạ4Diệu Diệu thở gấp, vơ lấy bất cứ thứ gì đó trong tầm tay, bóp mạnh
Cô không phải là hồng nhan có thể đè bẹp tôi bất cứ lúc nào sao? Ra đây, ra đây so sánh xem ai ngu ngốc hơn!
Hạ Diệu Diệu căm phẫn, một mình ngồi trong văn phòng, nhân lúc xung quanh không có ai, cô nhấc nghiên mực trên bàn lên, rầm, mực tung toé khắp nơi!
Thật hả hê!
“Sao con lại về rồi, còn định nửa đêm nửa hôm lại đi nữa không? Thôi về đi, không đêm hôm lại ồn ào chúng tôi không ngủ được.” Bà Hạ khoác trên mình bộ sườn xám rộng rãi, rất có khí chất, ngồi khoanh chân trên tấm thảm ngoài ban công, xung quanh bày đầy các loại hoa tươi, trong bình hoa trước mặt, đang cắm vài bông hoa, dưới đất còn vương3vài cành hoa chưa được nhặt lên.
Chiếc xe đẩy quay nhanh, người giúp việc nhanh nhảu: “Lão phu nhân khéo tay quá, khéo tay quá...” Bà Hạ cười tít mắt: “Cái con bé này, chỉ giỏi nịnh.”
“Cháu không giỏi nịnh, đó là đại tiểu thư nói đó, cháu đem mấy bức ảnh chụp hoa phu nhân cắm cho đại tiểu thư xem, đại tiểu thư nói lão phu nhân khéo tay quá.”
Bà Hạ lại càng cười tươi hơn, cháu ngoại đúng là hiểu thảo, nếu Hạ Vũ nhà bà sinh thêm cho bà một đứa cháu gái nữa, thì có phải nhà cửa nhộn nhịp hơn bao nhiêu khống, rồi bà ngẩng đầu lên nhìn con gái lớn vẫn đang thay giày ngoài cửa: “Còn chưa về à? Nửa đêm lại đòi về cho mà xem.”
“Được rồi mẹ ơi, con ở lầu hai, mẹ và bố ở lầu ba, làm sao nghe thấy được.” “Càng già càng cay không biết sao?” Thật ra nhìn thấy gia đình con gái hoà thuận yêu thương nhau bà rất vui, muộn thế rồi, nghe chồng về là vội về nhà ngay.
“Biết rồi, biết rồi.” Hạ Diệu Diệu quay người đi lên lầu, lòng phiền muộn, nhất là cái câu “hai mươi tuổi tôi đã theo ngài ấy” khiến cô cảm thấy rất kì lạ, “theo”, là từ ngữ nói giảm nói tránh, nhưng giọng điệu sau đó, khiến cô cảm thấy không nếu bản thân không sinh được một người thừa kế xuất sắc cho nhà họ Hà, lại còn độc chiếm Hà Mộc An, thì sẽ là kẻ có lỗi với thời đại vậy.
Vẫn là câu nói đó “hai mươi tuổi tôi đã theo ngài ấy”, giường đem đến tận nơi, không muốn cũng không được
Hạ Diệu Diệu bật điều hoà, vào nằm trên sofa phòng ngủ! Bực quá đi! Lấy một người chồng như này về đúng là không thiếu phiền phức! Bỗng nhiên cô cảm thấy cuộc hôn nhân của mình toàn màu đen
Nếu không phải vì lí trí vẫn còn, thì chắc cái tâm trạng tức tối này cũng đủ để khiến mọi thứ tốt đẹp mà Hà Mộc An làm vì cô tan thành mây khói, cô chỉ còn thấy trong cuộc hôn nhân này, mình chịu thiệt, mình thật tội nghiệp, mình là kẻ bị hại, rồi vì thế mày nảy sinh ra trạng thái tồi tệ hơn bao giờ hết, dường như sẵn sàng vùi dập tất cả những gì anh đã làm trước đó, thậm chí còn muốn li hôn, muốn anh cút xéo ngay lập tức!
Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên ngồi phắt dậy, không được! Không thể nghĩ tiếp được nữa!
Có điều, đúng là buồn phiền thật
Nếu về nhà giờ này, có lẽ cô cũng chẳng có tâm trí đâu mà nấu cơm cho anh, cứ ở nhà mẹ đẻ một hôm rồi tính sau...
“Ngài ấy vẫn chưa về nhà?” Sau khi ngạc nhiên, thư kí Thích chuẩn bị tâm lý rồi đi vào, đặt một tập tài liệu mới ra lò lên bàn sếp
Quả là hiếm có, giờ này rồi mà ngài ấy vẫn chưa về nhà.
Hà Mộc An lạnh lùng cầm tập tài liệu lên, lật xem vài chỗ, rồi kí tên mình lên đó
Thư kí Thích điềm tĩnh quay người rời đi
Tâm trạng Hà Mộc An không tồi, anh chính là một ông xếp kỉ luật thể đấy, không hề bị nhan sắc đàn bà làm cho thiếu tỉnh táo, kết hôn rồi vẫn kỉ luật như vậy.
Sau khi đã chắc chắn rằng cửa văn phòng mình được khoá chặt, Hà Mộc An lấy tập tranh từ ngăn kéo dưới cùng ra, mở chỗ chưa hoàn thành ra, sửa lại chỗ nút cài cho một chiếc vòng
Thời gian dần trôi qua, sau khi đã “tăng ca” đủ rồi, Hà Mộc An thu cuốn sổ lại, về nhà..
Khi sắp về đến cửa khu chung cư, anh xuống xe mua một quả dưa hấu..
Hà Mộc An tìm qua một loạt các góc nhà, trong tủ lạnh, trong tủ quần áo đều không có, nếu có thể, anh còn muốn gọi một con chó săn đến ngửi một lần nữa, nhưng cuối cùng thì anh cũng không làm được thử việc có IQ thấp như thế.
Hà Mộc An nghĩ đến chuyện tối qua mình nói cô béo, cực kì bất lực vì chuyện cô không về nhà buổi tối, haizz, lại dỗi rồi, năm giờ đã tan ca, bây giờ vẫn chưa về nhà, không phải đang dỗi thì là gì! Cứ phải để bụng một hai câu nói của người ta như thế sao?
Hà Mộc An mở cửa lan ca ra, hóng thứ gió mát của đêm khuya mùa hè, mát mẻ sảng khoái, anh gọi điện cho cô, cảm thấy nên dỗ dành cô, dù sao thì người phụ nữ nào chẳng quan tâm đến bề ngoài của mình: “Em đang tăng ca?” Cô không tăng ca, anh biết điều đó.
“Ừ.” Hạ Diệu Diệu không có việc gì làm, ngồi ngoài phòng khách xem tạp chí, điện thoại kẹp giữa vai và cằm, dáng vẻ lười nhác, giọng nói hờ hững chán nản, Hạ Tiểu Ngư ngồi bên cạnh còn nghi ngờ không biết chị mình còn đang nghe điện thoại không?
Nét mặt Hà Mộc An bỗng nhiên thay đổi, anh bỗng nhiên trở nên phòng vệ, rõ ràng cô không tăng ca: “Em đang tăng ca?” Anh cho cô thêm cơ hội thứ hai.
Hạ Diệu Diệu lúc đó mới định thần lại, nhìn số điện thoại vừa gọi đến, vẫn không có chút hứng thú nào: “Không, ở nhà mẹ...”
Hà Mộc An nghe thấy thể thì nhẹ nhõm hơn nhiều, phản ứng lúc nãy có hơi thái quá, không tốt: “Bao giờ em về?” Giọng nói trở nên bình thản như thường, anh đợi cô về, hôm qua đã đêm khuya rồi cô còn về được, nữa là hôm nay mới có mười giờ.
“Không về nữa, Tiểu Ngư bị cảm cúm, em ở lại chăm nó...” Cô vẫn lật tạp chí như thường, không để tâm mấy vào cuộc điện thoại, nếu để tâm vào điện thoại, chắc cô muốn xé nát anh ra mất
Hạ Tiểu Ngư nhìn chị mình mà kinh ngạc, cô có bị cảm cúm đâu? Sao chị cô phải nguyền rủa cô như vậy, nhưng cô cũng không ngốc, chắc lại cãi nhau rồi.
Cảm cúm! Hà Mộc An bỗng không biết nên nói gì, cảm cúm thì có liên quan gì đến Diệu Diệu? Tiểu Ngư hai mươi tư tuổi rồi còn phải đút thuốc cho sao: “Đã uống thuốc chưa?” Giọng anh bình thản, như người anh rể thỉnh thoảng quan tâm em vợ chút.
“Uống rồi.” Hạ Diệu Diệu tiếp tục lật tạp chí, đầy mưu mô
“Có cần truyền nước không?” “Không truyền” Cái quần này không tồi, hợp với cái áo nào đây..
cô cố gắng nghĩ sang chuyện khác..
“..
Bốn mươi lăm độ à?” Hả? “...” Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên hơi choáng, chắc không nóng chảy ra rồi chứ? “Không.” Thế sao em còn không về