*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đây là việc đại hỉ, chúc mừng, chúc mừng.” Hạ Diệu Diệu xoa bụng, mỉm cười gật đầu
Tay Hà Mộc An đặt trên vai cô, ba người yên lặng.
Lúc bác sĩ Chu ra ngoài vẫn còn càu nhàu với học trò ưng ý: “Ngài Hà khuôn giáo hơi quá rồi, việc vui như vậy mà chẳng thấy cười gì, không tốt, quá nghiêm túc
Nhưng mà ta thấy ngài Hà đứng bên phu nhân, chắc là rất vui, ngài Hà nhà chúng ta đã rất lâu rồi chưa hề lộ ra cảm xúc như vậy
Ngài Hà thương cô chủ nhỏ như thế nên chắc chắn sẽ thích có rất nhiều con, sau này núi Hà Quang chúng ta sẽ rất náo nhiệt.” Bác sĩ cười vô cùng thoải mái.
Người học trò muốn hỏi: Chỉ3là mới có mang một đứa, cách rất nhiều đứa trẻ còn một khoảng cách lớn mà.
Hạ Diệu Diệu tiến bác sĩ Chu, trên đường trở về phòng nhận được rất nhiều lời chúc phúc
Vốn dĩ cô rất bình tĩnh nhưng bây giờ trong lòng cũng ẩn chứa sự kích động, người xung quanh đều vui vẻ, vô hình chung cô cũng cảm thấy mình mang bầu là một việc đáng để vui mừng, đáng để chờ mong: “Anh không đi làm sao?”
“Có..
chút nữa...” Hà Mộc An vươn tay ra
Diệu Diệu tự động đặt tay lên bàn tay anh, hai người cùng nhau vào phòng
Đi lại bốn tiếng? Rất không tiện, nhưng Diệu Diệu nghĩ lại hơi lo lắng: “Em đưa nữ bác sĩ mà bác sĩ Chu giới thiệu về, đầu bếp1Tra cũng mang theo liệu có nhiều người quá không?” Cô nghĩ mọi việc quá đơn giản, bây giờ thấy mọi người vui vẻ, cô sợ mình phụ lại sự yêu thích của người khác.
“Ừm.” Hơi ít.
“Nhà cũng không rộng như vậy.” Nếu cô không về thì lại bất tiện, đi làm đi học đều không tiện đường, nhưng phải ở thể nào, đúng là cô suy nghĩ không chu đáo, sớm biết vậy thì phải mua một căn hộ lớn hơn
Nhưng lớn quá cũng không tốt, nếu không thì xem khu bọn họ có còn phòng giao bán không?
“Tầng trên và bên cạnh có thể để cho bọn họ ở...”
Hạ Diệu Diệu nhìn Hà An hơi không được tự nhiên cười: “Có tính toán trước?”
“Diệu Diệu, Mộc An, Mộc An!” Cộc cộc8cộc! Mộc Tú Tranh vội vàng trở về, bà mặc bộ quần áo đi gặp bạn trai mới vẫn chưa thay ra, cực kì xinh đẹp
Không phải là trẻ trung mà là xinh đẹp, xinh đẹp từ trong ra ngoài, chỉ có Mộc Tú Tranh mới mặc ra loại xinh đẹp của tuổi năm mươi này: “Con dâu, con dâu ơi...”
Hạ Diệu Diệu vội vàng mở cửa phòng ngủ, Mộc Tú Tranh đã lên lầu kéo lấy tay con dâu không buông: “Có rồi? Trời ơi, việc tốt, mẹ lại sắp được làm bà nội rồi, nhà chúng ta ít trẻ con, con nhìn nhà bên cạnh xem...” Ben cạnh không có người: “Ôn gia, Đồng gia có nhà nào không con đàn cháu đống, ngày nào cũng đi qua đi lại trước9mắt mẹ, nhìn nhà chúng ta chỉ có mỗi Thượng Thượng, mẹ còn chưa có cơ hội bể nó đi khoe khoang hổi nó mới sinh
Lần này tốt rồi, nhà chúng ta có thêm người rồi.”
“...”Ha ha, cô khó mà tiếp lời bởi ý của mẹ chồng hình như hơi khoe khoang quá
Mộc Tú Tranh vui vẻ xoa cái bụng chưa rõ ràng của con dâu rồi lại vội vàng bỏ ra, có thể thấy bà có được giáo dục rất tốt, vừa rồi chỉ là không nhịn được nhưng giờ lại hơi ngượng ngùng
Vì vậy bà nắm tay cô, nhìn bụng cô cười: “Tốt, tốt, sau này chúng ta một năm một đứa, vượt qua nhà bọn họ.”
Hạ Diệu Diệu cũng không để ý việc mẹ chồng sờ, cô không có nhiều7quy tắc như vậy
Lần đầu tiên Mộc Tú Tranh cười để lộ nếp nhăn nơi khóe mắt, bà vẫn không hề hay biết mà cứ cười sảng khoái như vậy, phát ra sự vui vẻ từ đáy lòng
Khiển người nhìn thấy bà cũng không nhịn được mà vui cùng, loại vui vẻ này không hề phá vỡ sự xinh đẹp do tuổi tác bà mang lại, ngược lại lại càng có sức hút hơn.
Hạ Diệu Diệu cũng nhìn đến ngây người.
Người có sức hút từ trước đến nay đều không cảm thấy mình có sức hút, chỉ phát ra sự chân thành: “Làm bà nội, làm bà nội tốt, mẹ thích làm bà nội.” Hạ Diệu Diệu cũng vui vẻ, càng ngày càng nhiều sự vui vẻ tụ hợp lại, vui vẻ sẽ tăng lên gấp nhiều lần
Mỗi người đều vui vẻ không hề che đậy, chân thành khiến cô muốn bình tĩnh, không nũng nịu như vậy nữa nhưng lại thấy có lỗi với tất cả mọi người
Hạ Diệu Diệu ngượng ngùng phối hợp với mẹ chồng, cùng mẹ chồng vui vẻ
Hà Thịnh Quốc cũng về rất nhanh, bước đi còn nhanh hơn cả mẹ chồng, nhưng nhìn thấy Mộc Tủ Tranh và Hạ Diệu Diệu đứng ở cửa, ông dừng lại
Suy cho cùng ông cũng là bố chồng, nên phải giữ bình tĩnh: “Có bầu thì ở nhà nhiều hơn, đừng chạy ra ngoài nhiều.”
Mộc Tú Tranh nghe vậy không vui: “Con đừng nghe ba con nói.” Sau đó bà nhìn chồng: “Diệu Diệu còn phải làm việc, ít dùng cái suy nghĩ bảo thủ suy nghĩ về phụ nữ chúng tôi đi.” “Tôi cổ hủ? Hình như từ lúc biết mình có bầu, người nằm từ ngày đầu tiên đến lúc sinh là cô thì phải? Lúc đó cô nói thế nào nhỉ, phụ nữ sinh con là chuyện lớn phải được hầu hạ từ đầu đến chân, cả nhà bị cô hành hạ đến khổ luôn.”
“Không phải ông vẫn sống sao? Không có tôi nuôi như vậy thì có thể sinh ra đứa con thông minh như Mộc An không?” “Mộc An thông minh là bởi vì gen nhà tôi tốt.”
“Gen nhà ông tốt, ông có gen không? Nếu như không phải tôi gả cho ông thì trong xã hội này ông sớm đã bị đào thải rồi!” Lúc sau, Hạ Diệu Diệu không hiểu vì sao ba chồng và mẹ chồng lại cãi nhau, cô không xen vào được, hơn nữa chủ để hoàn toàn thay đổi rồi.
Ông Hà trách bà Hà nuôi đàn ông để thách thức ông.
Bà Hà trách ông nhỏ mọn: “Tôi đã bắt Tiểu Điềm Tâm xin lỗi ông rồi, ông còn muốn thế nào? Tổng giám đốc tập đoàn như ông còn so sánh với anh ấy, ông có ngại không? Ông muốn thể nào, đến chết không buông? Phụ nữ nhà ông chưa từng nhằm vào tối, nếu như ông biết suy nghĩ thì đừng giống như đứa trẻ vậy.” Ông Hà trợn mắt nhìn: “Tôi không biết suy nghĩ? Tôi giống như bọn họ? Nếu tôi không rộng lòng thì sớm đã bảo cậu ta cút khỏi giới người mẫu rồi.”
Bà Hà nghe vậy đột nhiên khóc: “Ông, ông..
tôi còn từng tặng đồ bổ cho tiểu minh tinh của ông đấy, sao ông có thể đối với anh Điểm như vậy chứ
Từ nhỏ mẹ anh ấy đã mất, ba tái hôn mặc kệ anh ấy, mẹ kế thường xuyên ngược đãi
Anh ấy không dễ dàng gì mới trưởng thành được, mười mấy tuổi đã đi làm kiếm tiền, bây giờ mãi mới tìm được một công việc ổn định, anh ấy trân trọng thể nào ông có hiểu không? Sao ông có thể khiến anh ấy thất nghiệp chứ? Ông có chút lòng trắc ẩn nào không vậy?”
“Tôi không có lòng trắc ẩn vậy cô có chắc? Chưa biết có phải con trai của tôi không đã tặng đồ bổ? Cô có lòng trắc ẩn với đứa trẻ hơn hai mươi tuổi của nhà người ta, sao không quan tâm đến con trai chúng ta?”
“ông..
Ông chẳng nói lý, tôi không phải là thấy Mộc An đáng thương không có em trai, em gái chơi cùng à? Ai mà biết được ông không giỏi giang như vậy, nếu như không phải ông bị dọa sợ rồi thì Mộc An của chúng ta có đến mức cô đơn vậy không?”
“Sao cô không nói là không có ai tranh tài sản với con trai?” Mộc Tủ Tranh cười châm biếm: “Con trai tôi không cần tiền của ông.”
“Bà nói ai, đồ yêu quái!” “Nói ông, nói ông đấy, đồ nhu nhược!”
Hạ Diệu Diệu ngây người đứng ở cửa, nhất thời chẳng tiếp được câu nào, cô không biết bây giờ mình đứng ở đây liệu có khiển quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau này trở nên gượng gạo hay không?
Cửa phòng sách đột nhiên mở ra.
Tiếng cãi nhau ngoài cửa bỗng nhiên im bặt, giống như vòi nước bị đóng lại, mặc kệ lúc trước vẫn còn chảy ào ào, lúc này một giọt nước cũng không rơi ra.
“Ở..
ở nhà à...” Hà Thịnh Quốc cười.
“Ha ha...” Mộc Tú Tranh cũng cười.
Hà Mộc An lạnh lùng nhìn bố mẹ lại nhìn Diệu Diệu đứng ở cửa: “Đi vào nghỉ ngơi, tí nữa đi sẽ gọi em.” “Ồ.” Hạ Diệu Diệu vội vàng đóng cửa, cô không nghĩ mình có thể giải quyết vấn đề giữa ba chồng và mẹ chồng.
Hà Thịnh Quốc và Mộc Tủ Tranh cười với con trai, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì
Hà Mộc An bình tĩnh nhìn bọn họ, giọng nói không mặn không nhạt lại rất trịnh trọng, từng câu từng chữ rất rõ ràng: “Diệu Diệu có bầu cần yên tĩnh.” Hà Thịnh Quốc và Mộc Tủ Tranh lập tức cảm thấy áp lực rất lớn, không ngừng gật đầu: “Đúng, đúng, tịnh dưỡng, có bầu là chuyện lớn..
chuyện lớn...” “Sau này con không muốn nghe thấy ai nói chuyện lớn tiếng.” “Nên như vậy, nên như vậy, trẻ con quan trọng, trẻ con quan trọng.” “Không phải con có quan trọng hay không mà nói lớn tiếng không tốt cho sức khỏe.” Hà Thịnh Quốc và Mộc Tủ Tranh vội vàng gật đầu: “Không tốt cho sức khỏe, không tốt cho sức khỏe.” Hà Mộc An mãn nguyện gật đầu: “Nếu đã về thì ở nhà một lúc, con nghĩ chắc chút nữa ông bà nội, ông bà ngoại cũng sẽ qua đây, hai người và Diệu Diệu cùng tiếp họ.”
“Được, được.”