Đám Cưới Hào Môn

Chương 391: Một cái tên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của con dâu, bà lại cảm thấy đau lòng

Bà thi thoảng mới chống đổi lại con trai mà đã cảm thấy tim đập khó kiểm soát rồi

Huống hồ là con dâu luôn chống đối lại nó, nửa đời sau con dâu phải sống thế nào đây? Mộc Tú Tranh cứ nghĩ lại muốn khóc, sao bà lại thiện lương vậy chú: “Diệu Diệu, con...”

Hạ Diệu Diệu cười chân thành, cô thật sự không tức giận mà chỉ là quên mất mẹ chồng cũng ở đây, nếu sớm biết cô đã không ra đây rồi: “Mẹ..

chúng con không sao, mẹ đừng nghĩ nhiều cũng đừng lo lắng, thật sự chỉ là gió đập cửa thôi...” Đây là cô đang bị cướp mất quyền bày tỏ cảm xúc rồi sao?

Không có việc gì3mà con gọi chồng con là “Hà Mộc An”? Trước đây bà gọi Hà Thịnh Quốc đều là Thịnh Thịnh, sau đó không sống chung được nữa mới gọi cả họ lẫn tên ông

Sau đó quen rồi nên không sửa được.

Nhưng con dâu vừa mới kết hôn với con trai, đây không phải lúc nên ngọt ngào sao? Vậy mà con dâu lại cứ gọi như vậy, đây chẳng phải là không yêu con trai bà ư? Làm gì có người phụ nữ nào đang trong lúc tình yêu nồng cháy lại gọi chồng mình bằng cả họ lẫn tên

Đây rõ ràng là sợ con trai bà

Sao tình yêu của con trai bà lại trắc trở vậy chứ?

Mộc An đáng thương của bà! Đứa con trai thương người của bà! Mộc Tú Tranh càng nghĩ càng muốn khóc.

Hạ1Diệu Diệu sốt ruột, cô ngẩng đầu nhìn Hà Mộc An đang đứng ở cửa phòng ngủ vội vàng cầu cứu: “Anh mau nói với mẹ xem có phải gió thổi không...” Hà Mộc An lạnh nhạt quay đầu nhìn mẹ.

Mộc Tú Tranh chấn động lập tức lau giọt nước mắt còn chưa kịp rơi xuống, cả người tràn trề sức sống nhìn con trai cười: “Ra..

ra rồi à...” Cả ngày chỉ bày cái khuôn mặt thổi, tùy tiện phối quần áo và trang sức cho bà, đáng đời vợ con gọi cả họ lẫn tên con

Đàn ông phải biết săn sóc, săn sóc có hiểu không? Nhưng mà bà nghĩ chắc cả đời này con trai bà cũng không hiểu: “Haha...”

Nghĩ như vậy lòng bà lập tức cân bằng rồi

Hạ Thượng Thượng nhìn ba, cảm thấy chẳng8có gì, mẹ trước đây cũng thường xuyên đập cửa như vậy

Phụ nữ mà, thường hay thích làm như vậy: “Sao ba ruột ra chậm thế, ba con không hề lệch chút nào, hihi, lần sau ba ruột phải nhanh lên nếu không là mẹ khóc đó.”

Sắc mặt Mộc Tú Tranh khẽ thay đổi, bà rất muốn cười nhạo con trai

Nhưng lúc nhìn thẳng vào mắt con trai thì bà chỉ dám ha ha ha.

“..” Hạ Diệu Diệu đã không còn gượng gạo nữa, nghe nhiều rồi sẽ thấy tự nhiên thôi

Hà Mộc An cũng không ngại, bởi vì anh đã kết hôn rồi

Cho dù bây giờ Cao Trạm Vân có đứng trước mặt, anh cũng có thể rộng lượng bắt tay đối phương

Đặt đối phương trong lòng mới là coi trọng anh ta, chuyện của mấy trăm9ngày trước mang ra nói thì đã làm sao

Nhưng mà Thượng Thượng là đang nhớ đối phương, đúng không?

“Thượng Thượng...”

Mộc Tú Tranh nghe con trai gọi cháu gái thì vội vàng dắt tay cháu gái chạy vào phòng

Khiêu khích ba con đúng là chán sống rồi mà, ba con giỏi nhất là vì đại nghĩa diệt thân đó: “Chúng ta còn có việc, còn có việc..

Bọn con nói chuyến đi, bọn con nói đi...”

Hạ Diệu Diệu kính phục tiễn mẹ chồng đi, cô không dám giở chút tính tình nào trước mặt mẹ chồng

Còn về việc gọi thể nào cô cũng chẳng nghĩ gì

Quả thực có rất ít khi gọi An An, nhưng lúc nghĩ ra gọi cũng không có cảm giác mất tự nhiên nào

Cô không thích gọi Mộc An, không được yên bình, ngụ ý còn7không tốt bằng Hà An

Trước mặt người khác có tuyệt đối không gọi An An, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới hình tượng của anh, không nghiêm túc, quá tùy tiện

Trước đây quả thật cô cũng có chút gọi không nổi nhưng gần đây tốt hơn nhiều rồi, chắc sau này cứ gọi này, kia, hi là được, không cần gọi tên.

Hà Mộc An nhìn hai người đi khỏi, sau khi chắc chắn cửa đã đóng mới nhìn Diệu Diệu.

Hạ Diệu Diệu quay đầu đi, trầm mặt không thèm quan tâm đến anh

Anh lý trí, anh công bằng, cả thế giới này đều không chính nghĩa bằng anh

Vậy anh đi xây dựng xã hội hòa hợp đi còn cần bọn em làm gì

Hà Mộc An thở dài một hơi đi qua ngồi xuống chỗ mẹ anh vừa ngồi rồi chủ động nắm lấy tay cô

Hạ Diệu Diệu rút tay ra lười nói chuyện với anh

Không phải anh nghiêng về phía người ta sao? Vậy thì nắm lấy tay người ta đi, đặc biệt là cái vị họ Phất kia kìa.

Hà Mộc An lại nắm lấy.

Hạ Diệu Diệu định rút ra nhưng không rút được

Cổ trừng mắt với anh nhưng vì ngại mẹ chồng ở trong phòng nên không hét lên

Hà Mộc An cũng biết vì mẹ của mình ở đây nên cô sẽ thu liễm lại: “Là anh không tốt, Tân Xảo chịu tủi thân rồi có được chưa? Em đừng tức giận, em phải nghĩ đến con chứ, có phải là vui hơn chút rồi không?”

“Không.”

“Vương Phong Long là một tên cặn bã, không có trách nhiệm, không dứt khoát, đứng núi này trông núi nọ, dễ bị dao động

Tân Xảo chia tay với cậu ta không khiến cậu ta mất hết mặt mũi là do Tân Xảo nhân từ.” Hạ Diệu Diệu trừng mắt với anh, bây giờ quay lại bù đắp thì được cái gì.

Hà Mộc An cảm thấy mình rất oan uổng, hai người bọn họ cãi nhau vì người khác thì còn ra cái thể thống gì nữa: “Loại người như Vương Phong Long không xứng với Tân Xảo, em nhìn xem bấy giờ không phải cũng không có ai nhìn trúng cậu ta sao? Đó là báo ứng đó, bằng này tuổi đầu rồi vẫn chưa kết hôn, thế giới rất công bằng.”

“Chưa kết hôn thì sao, người ta là người đàn ông độc thân hoàng kim, người xếp hàng đợi gả cho cậu ta rất nhiều

Sau này cậu ta quên Tấn Xảo rồi không phải là muốn cưới ai thì cưới sao, không chừng còn lấy một người dịu dàng hơn cả Tân Xảo, quá không công bằng, quá bất bình.”

Trương Tấn Xảo cũng lấy người không tồi mà, nhưng nhà bọn họ thật sự không cần thiết phải bàn luận chuyện này: “Đúng, đúng, nguyền rủa cậu ta không tìm được ai đã được chưa?” Không còn gì cả, cũng không được xếp vào bảng xếp hạng người đàn ông độc thân hoàng kim.

Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy rất vô vị nhưng mà nghe được những lời này thì thoải mái hơn nhiều rồi

Lời cô nói đều đúng, vì vậy bây giờ cô có thể thể hiện sự rộng lượng của mình rồi: “Có phải anh cảm thấy Tân Xảo không nên trách Vương Phong Long hay không?” Đây cũng giống như hỏi em có đẹp không vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.