Đám Cưới Hào Môn

Chương 399: Gọi một tiếng lớp trưởng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tổng giám đốc của Đa Khang cùng lắm cũng chỉ được thương lượng kế hoạch với Trần Tăng của Công ty Thực phẩm Ưu Thắng

Ăn cơm với anh? Ha ha, anh không rảnh như vậy.

“Alo..

anh có đó không..

Hà An..

Hà An...”

“Không.” Hạ Diệu Diệu cười, có sức làm mình nghẹn lời chắc chắn là do mình nói gì sai rồi: “Đi đi mà, dù thế nào cũng là bạn của bọn mình.” Hà Mộc An thì chẳng sao chỉ là: “Đã không biết đó là ai nữa rồi.” “Em gửi ảnh cho anh.”

Hạ Diệu Diệu ẩn điện thoại: “Xem xong nhớ xóa đi.” Không đợi Hà Mộc An tiếp lời, Hạ Diệu Diệu đã chủ động nói: “Không phải tất cả những đôi nam nữ bên nhau đều là quan hệ yêu đương

Em biết rồi, em3chỉ bảo anh xóa ảnh thôi mà

Anh không cần nhắc em liên tiếp mấy lần như vậy.”

Hà Mộc An nghe Hạ Diệu Diệu oán trách, khóe miệng mang ý cười, sau khi xem xong bức ảnh cô gửi đến thì thuận tay xóa đi.

Hạ Diệu Diệu cũng không biết vì sao cô lại làm việc đó

Theo lý mà nói thì cô và Cổ Tích không thân cho lắm, thậm chí không biết có phải vì cô ấy không tốt hay không mà chồng muốn ngoại tình

Nhưng con người mà, sẽ có khuynh hướng tình cảm

Cổ Tích là bạn của cô, chồng cô ấy sai, mà vừa hay ấn tượng của cô về Cổ Tích cũng không xấu lắm.

Nếu sau lưng Cổ Tích có thêm một thân phận là bạn của Hà Mộc An, liệu hôn1nhân của cô ấy có được cứu không? Cho dù không giúp được thì sau khi cô ấy ly hôn thì cũng sẽ tự tin hơn

Hạ Diệu Diệu cảm thấy mình đúng là nhiều chuyện, có lẽ người ta cũng không mong gặp cô

Hạ Diệu Diệu cạn lời ngồi trên sofa, trách bản thân nhiều chuyện quá!

Cùng lúc đó từ phòng làm việc của thư kí thứ nhất Tập đoàn Hòa Mộc gọi đi một cuộc điện thoại

Tổng giám đốc Tập đoàn Hòa Mộc - ngài Hà Mộc An kính mời Tổng giám đốc hiện nay của Công ty Thực phẩm Đa Khang và phu nhân tối nay cùng dùng bữa ở Thiên Thành Hiên

Thư kí Tổng giám đốc Công ty Đa Khang nhận được điện thoại không kịp lấy lại thần trí

Tổng giám đốc8Tập đoàn Hòa Mộc? Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có quan hệ với Công ty Thực phẩm Ưu Thắng

Hơn nữa vì sao ngài Hà đột nhiên lại mời Tổng giám đốc và phu nhân dùng bữa tối? Vị Tổng giám đốc kia..

hình như không đủ tư cách...

Không phải anh ta tự hạ thấp mình mà thật sự không đủ tư cách..

Cho dù có mời cũng là mời lão gia..

Thư kí vui mừng lại kích động một lúc mới vội vàng đi vào văn phòng Tổng giám đốc

Khang Thự Nghiệp đang gọi điện thoại, ra hiệu thư kí đừng nói chuyện

Thư kí kiềm chế lại không nói, nhưng không thể giấu được sự kích động của mình

Sau khi Tổng giám đốc biết nhất định cũng sẽ kích động giống như anh ta, mặc dù đã9làm đến chức Tổng giám đốc này rồi thì việc có thể khiến anh kích động không nhiều, nhưng ngài Hà của Tập đoàn Hòa Mộc nhất định là một trong số đó.

“Em không thể đi..

Anh biết nhưng việc này không liên quan đến em...”

“Là anh làm, anh không thể đùn đẩy trách nhiệm.” Giọng nói mềm mỏng nhưng không mất sự kiên cường truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, quấn quanh thẩm thấu vào lòng người.

“Phải, tin anh, để anh xử lý tốt hơn để em xử lý nhiều.”

“Em...”

“Cứ vậy đi, đợi anh tan làm rồi sẽ đi cùng em, tránh bọn họ làm khó em.”

“Không cần, em tự giải quyết được, việc của em, anh không cần quản đâu

Tóm lại là em tự mình làm được, không nói với anh nữa,7em tắt đây.” Cô gái kiên định tắt máy, Khang Thự Nghiệp vẫn cố gọi thêm mấy tiếng

Bởi vì đối phương không nhận sự giúp đỡ của anh ta nên tâm trạng anh ta không tốt.

Thư kí không hề lo lắng việc tâm trạng anh ta không tốt, không đợi Tổng giám đốc gọi đã vội vàng tiến lên: “Khang tổng, ngài Hà của Tập đoàn Hòa Mộc nói tối nay mời ngài và phu nhân cùng dùng bữa tối.” Cùng dùng bữa tối đó! Ngài Hà đích thân mời, vinh hạnh biết bao nhiêu.

Khang Thự Nghiệp cũng ngày người, anh ta cho rằng thư kí đang đùa anh ta: “Tập đoàn Hòa Mộc? Ngài Hà?” “Đúng vậy, em cũng rất kinh ngạc nhưng mà em đã xác nhận chắc chắn là ngài Hà

Ngài Hà mời Khang tổng chứ không phải lão gia

Anh yên tâm, thật sự không phải lão gia.” Khang Thự Nghiệp nghe vậy thì kích động đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, thậm chí còn quên luôn cả sự không vui khi vừa rồi người trong lòng không đồng ý sự giúp đỡ của anh

Tuy không thể thất thổ trước mặt thư kí, nhưng anh ta vẫn không thể nào che giấu được sự kích động: “Đã chắc chắn rồi?”

“Đã chắc chắn rồi.” “Mấy giờ tối nay?” “Tám giờ rưỡi, nói là tiệc tại nhà.”

Khang Thự Nghiệp siết chặt nắm tay, không thể khống chế được cảm xúc

Nhưng vì sao ngài Hà lại mời anh ta ăn cơm? Anh ta và ngài Hà không hề có liên quan gì, hơn nữa lại còn là ở nhà? Nhưng nếu như nói ngài Hà có âm mưu gì với anh ta, hình như cũng chẳng có âm mưu gì liên quan được đến anh ta cả? Vậy vì sao ngài Hà mời anh ta ăn cơm?

Mặc dù nghĩ không ra nhưng đây vẫn là một việc khiến người ta kích động

Có thể được cùng ăn tối với ngài Hà thật sự là cơ hội mà không biết bao nhiêu người mong muốn có được, cho dù là ba anh ta cũng chưa chắc mời được.

Khang Thự Nghiệp nghĩ đến ba liền vội vàng gọi điện

Mặc dù anh ta rất muốn một mình đi nhưng mà suy cho cùng không đủ tự tin nên cần một người chống đỡ cục diện

Hơn nữa thế hệ này của Đa Khang ngoài anh ta còn có một đứa em trai và một chị gái

Về mặt người kế thừa thì anh ta cũng ổn nhưng thực lực của em trai không thể coi thường

Việc này vừa hay giúp anh ta thêm điểm trước mặt ba và ông nội.

Thư kí thầy đã thông báo xong cho Khang tổng, anh ta cảm thấy nếu không phải là ăn cơm với ngài Hà không tiện mang theo người làm bẩn mắt ngài Hà, anh ta thậm chí sẽ gọi điện cho người kia, nhưng mà..

Khang tổng hình như quên mất một người: “Khang tổng, ngài Hà còn mời cả phu nhân...”

Khang Thự Nghiệp vỗ đầu mình: “Mau gọi điện cho phu nhân bảo phu nhân chuẩn bị, bảy giờ rưỡi à không bảy giờ tôi cho xe đến đón.”

Cổ Tích nhận được điện thoại, ngây người một lúc rồi cười thành tiếng

Lớp trưởng Hạ khách sáo quá, cô ấy vẫn giỏi quan sát nét mặt như ngày xưa

Nếu là trước đây cô chắc chắn sẽ cho rằng cô ấy bắt lấy cơ hội, giỏi phỏng đoán, quá nhiều tâm tư

Nhưng bây giờ, tình huống đặt trên người mình, cô lại muốn nói cảm ơn cô ấy

Cho dù có thành hay không, có được nụ cười thoải mái hay không, cô nhận phần ân tình này.

Thật lòng thật dạ cảm ơn lớp trưởng Hạ.

Hạ Diệu Diệu cẩn thận dựa vào cửa sổ xe ô tô do Hà Mộc An lái, không chút ngượng ngùng mà thật lòng nói: “Anh đừng lái nữa, dừng lại bên đường đi

Tài xế nhớ cái vô lăng của anh ấy rồi, anh không lại được, em sắp nôn cả ra rồi

A! Nói dừng là lập tức dừng à?” Hạ Diệu Diệu sắp điên mất, đầu cô đập cả vào cửa kính chắn gió rồi.

Hà Mộc An dè dặt nhìn xuống dưới chân, im lặng mở cửa ghế lái, gọi điện thoại cho tài xế bảo cậu ấy đi làm

Sau khi kéo Hạ Diệu Diệu ngồi xuống ghế sau xong, Hà Mộc An lại trở thành người đàn ông thành công mặc vest đứng đắn, không hề còn chút nào dáng vẻ kinh hoảng như lúc lái xe vừa rồi.

Hạ Diệu Diệu nhìn gương trang điểm lại: “Chút nữa uống với Cổ Tích một cốc, bạn học đó!”

Hạ Diệu Diệu cất kính đi: “Cho dù không muốn thì cũng phải nói chuyện với người ta, ví dụ những chuyện ngày xưa hồi còn ở trường.”

“...” Ở trường có việc gì thú vị? “Đương nhiên có, ví dụ như hội thể thao, anh từng giành được bao nhiêu giải, anh có nhớ không?”

Anh có nhớ một tên nam sinh tự cho là đúng, mỗi lần trường có hoạt động gì đều đứng ở cửa gọi Hạ Diệu Diệu như gọi mẹ vậy.

“Cô ấy hình như còn cùng anh tham gia một hoạt động công ích, anh nhớ ra chưa?”

“...” Chưa.

“Được rồi, cứ nói chuyện hội thao đi, cái này chắc sẽ nói được hơn hai câu.”

Thật là, Hạ Diệu Diệu tưởng rằng chỉ có bốn người ăn một bữa cơm, vì vậy cô còn không thay cả quần áo cứ mặc áo T shirt và quần bò buổi sáng đi.

Nhưng khi nhìn thấy một nhà ba thế hệ đứng trước cửa, mặc vest đứng nghiêm, chuẩn bị sẵn sàng lúc nào cũng có thể đón người, Hạ Diệu Diệu liền nhìn Hà Mộc An

Hà Mộc An vẫn như bình thường, đến mày cũng chẳng thèm nhướng.

Hạ Diệu Diệu thấy anh không tức giận thì đột nhiên cảm động

Tính của Mộc An thật tốt, người cũng tốt

Không những anh không nói gì mà đã đồng ý với yêu cầu vô lý của cô, gặp phải chuyện vượt qua dự liệu cũng không hề tức giận

An An nhà cô đúng là một người biết chăm sóc người khác, về nhất định phải khao anh.

Tài xế mở cửa, Hạ Diệu Diệu đổi sang vẻ mặt tươi cười, khoác tay Hà Mộc An xuống xe.

“Chào ngài Hà.”

“Chào buổi tối, ngài Hà.”

“Ngài Hà vất vả rồi.” Mắt Hạ Diệu Diệu nhìn về hướng Cổ Tích.

Cổ Tích đứng trong đoàn người Khang gia cười với cô

Hạ Diệu Diệu cũng cười bỏ tay Hà Mộc An ra đi về phía cô ấy

Cổ Tích cảm động lại thấy hơi ngại, lão gia lão phu nhân của Khang gia ở đây, thậm chí ba mẹ chồng cô ấy cũng ở đây, làm thế này cô cũng thấy ngại

Không biết lớp trưởng Hạ có để ý không, suy cho cùng thì đối phương cũng chỉ mời hai người bọn họ ăn một bữa cơm, nhưng bọn họ lại làm giống như chiếm được lợi lớn vậy

Mặc dù đối với mình chưa chắc đã là chuyện xấu nhưng mà liệu có khi nào ngài Hà cảm thấy không vui, sau đó giận lây sang lớp trưởng không? “Cố Tích, không ra cửa đón tớ là tớ giận đó.” Hạ Diệu Diệu cười hì hì đi qua

Cổ Tích cũng cười theo, thật lòng cảm hơn lúc này cô giúp mình nở mày nở mặt, đi nên: “Vốn đã muốn ra đường đón cậu.” “Tớ đứng trên đường đợi.” Hạ Diệu Diệu nói xong đã đứng bên cạnh Cổ Tích, nụ cười vẫn không thay đổi: “Vị này là bác gái và bà nội phải không, trẻ quá

Lúc còn đi học bọn tớ đều nói Cổ Tích sổ tốt, mẹ chồng nhất định sẽ rất xinh đẹp, bà nội hiện từ khoan thai, quả nhiên bọn tớ đoán đúng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.