“Lau nước mắt đi, tớ biết cậu vẫn chưa nghĩ thông, nhưng cũng đã khóc suốt mấy ngày rồi. Nếu cậu còn như vậy, sẽ phải đóng tiền thì lại đấy.” Khổng Đồng Đồng bỗng giật mình, vội vã lau nước mắt.
Hạ Diệu Diệu giúp cô thu dọn sách vở. Đồng Đồng là một cô gái xinh đẹp, kiểu con gái vừa nhìn thấy liền khiến người ta cảm mến, bằng không kiểu công tử hào hoa như Đào Thành Phong, đã không theo đuổi cô: “Đi thôi.”
Hà An đang ngồi ở một góc thư viện, áo sơ mi trắng, quần tây dài màu đen, mái tóc bù xù che mất một bên tai, sắc mặt nhàn nhã. Trên bàn học của anh có bày hai quyển sách. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, lờ mờ có thể nhìn thấy những dòng ghi chú chằng chịt trên quyển sách, nét chữ rắn rỏi mạnh mẽ, bố cục rõ ràng độc đáo.
Đại học Thu Môn là ngôi trường bậc nhất tại Để Đô, lịch sử giảng dạy lâu đời, quy mô thư viện nếu đem ra ngoài cũng đủ để xây dựng một viện bảo tàng sách cổ cấp thành phố.
Sổ sách của Đại học Thu Môn còn có một điểm đặc sắc khác, đó là sưu tầm tất cả lời phê bình cảm ngộ của những học viên ưu tú về những quyển sách đã đọc trong thời gian còn học ở trường hay sau khi về già qua nhiều thế hệ. Có những lời phê bình được đóng riêng thành một quyển, cũng có một số là người đọc nghiến ngâm rối tiện tay viết lại suy nghĩ và điểm tâm đặc của mình lên trang sách, những quyển sách này được sưu tầm riêng, cung cấp cho những thế hệ sau tham khảo, hoặc làm gương.
Hà An vốn không kinh ngạc về ba cách phê bình khác nhau của Hoàng Cổ Lí đối với cùng một quyển sách. Khi đi học ẩn nhẫn, khiêm tốn, đến tuổi ba mươi là sự điêu luyện sắc sảo, cậy tài khinh người, khoe khoang tùy hứng, nay đến tuổi thất tuần, cũng chẳng còn dục vọng tranh giành gì nữa. Nhưng đó lại là lão hồ ly duy nhất được lão gia tử chấp nhận nuôi dưỡng. Ấn tượng của Hà An đối với Hoàng Cổ Lí cũng tạm được, ít nhất trong mười năm ông ta tiếp nhận Tập đoàn Hòa Mộc cũng không dự tính động đến vị trí của anh. Nhưng những lời bình luận đánh giá này chỉ xem chơi thì được, nếu đã là tiện tay ghi thì khó tránh khỏi xen lẫn cảm xúc của ông ta lúc đó. Lúc Khổng Đồng Đồng bước vào bất cẩn đụng phải chiếc ghế đặt trước cửa phòng đọc, ngay lập tức thu hút một loạt ánh mắt kinh ngạc. Hà An nhìn sang, lọt vào mắt đầu tiên chính là dáng vẻ Hà Diệu Diệu cúi đầu kiểm tra vết thương cho Khổng Đồng Đồng. Không đẹp, ít nhất trong số những cô gái anh từng gặp qua, cô đến cả hạng trung cũng không đạt. Nếu buộc phải nói cô có điểm gì khác biệt, vậy đó chính là không biết cô lấy đâu ra nhiều tự tin đến vậy và tự biến nó thành động lực sống của mình. Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu lên, mỉm cười với Hà An đang ngồi trước cửa sổ, rực rỡ như đóa hoa mùa hạ.
Hà An bỗng ngơ ngác. Hạ Diệu Diệu kéo Đồng Đồng và Tân Xảo đến ngồi xuống bên cạnh Hà An, vẫy vẫy tay quạt mát, nhỏ giọng thì thầm: “Nóng chết đi được, đúng là ở đây vẫn mát nhất.”
Tân Xảo ngượng ngùng ngồi xuống, cô bị tiện thể bị kéo đến đây, thái độ đầy cảm kích nói: “Cảm ơn Hà An.” Bằng không giờ này họ mới đến chắc chắn đã không tìm được chỗ trống nữa, một mình ở lại ký túc xá học bài thật sự rất nóng. Khổng Đồng Đồng nghe thấy thế bỗng cảm thấy đau lòng, trước đây Thành Phong cũng... Hạ Diệu Diệu không biết nói gì, vội lấy chân đá Hà An một cái: Đi mau, đi mau. Hà An quay sang nhìn Hạ Diệu Diệu, lúc cần thì gọi đến không cần thì đuổi đi sao! Hạ Diệu Diệu quan sát thấy anh vẫn không nhúc nhích, không thể không len lén nhìn anh một cái. Thoáng thấy nét mặt anh không vui, cô lập tức chớp chớp mắt lấy lòng anh, len lén kéo tay anh, dùng khẩu hình nói: Được rồi, biết anh vất vả rồi, anh đi trước đi, buổi tối sẽ đi với anh nhé.
Hà An thật sự muốn bóp chết Hạ Diệu Diệu ngay lúc này, giở trò dỗ dành cún con à!
Trương Tấn Xảo nhìn Hà An bỏ đi đầu cũng chẳng thèm quay nhìn lại, lo lắng nhìn sang Hạ Diệu Diệu, dù sao chỗ ngồi cũng do người ta giành được mà: “Có phải cậu ấy giận rồi không?” Hạ Diệu Diệu phóng khoáng: “Không sao đâu, lát nữa dỗ dành một chút là được.” nhưng vẫn lấy chiếc điện thoại Nokia gần như tuyệt chủng của mình ra gửi một tin nhắn. Con người Hà An có lúc lòng tự tôn lại dâng lên một cách khó hiểu.
Hà An vốn không muốn xem, nhưng bước đi được hai bước cuối cùng vẫn mở ra xem - Ngoan, cho phép anh mua một bao thuốc, hút nửa điếu thôi, không được giận nữa đấy, yêu anh, yêu anh.
Khóe môi Hà An bất đắc dĩ cong lên, tâm trạng không vui cũng được an ủi phần nào.
Một người đi thẳng về trước lúc lướt ngang qua anh đột nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh lùng quay đầu nhìn lại. Anh cũng giống như tòa thư viện lâu năm phía sau lưng, ung dung sải bước, sớm đã thoát tục. Hà An cất điện thoại vào, sắc mặt lạnh lùng tiến về trước. Phương Thậm liếc nhìn một cái, rồi lại nhanh chóng rời đi, nhận nhầm người rồi. Hà Mộc An, người thừa kế của tập đoàn tài phiệt Hà Thị và Mộc Thị, hoàn toàn khác với những người chưa được vào gia nhập vào hàng ngũ nòng cốt gia tộc chính như họ, trong giới tôn xưng anh ta ba tuổi “Đăng cơ, mười lăm tuổi đấu “Ngao Bái”, mười tám tuổi “Bình tam phiên”. Nay đế quốc Hà Mộc là do một tay anh ta nắm giữ, thủ đoạn quyết đoán mạnh mẽ, tính cách vui giận bất thường.
Trong một lần họp mặt, hắn chỉ nhìn thấy anh một lần từ xa. Hắn chưa tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc, hoàn toàn không có cơ hội giao tiếp với vị truyền kỳ để quốc đó. Người trong nhà vì tuổi tác của họ tương đương nên sẽ không đưa họ đến trước mặt trưởng bối giới thiệu, dù theo vai vế họ nên gọi anh ta là chú. Mấy năm trước không ít lần nghe các bậc trưởng bối trong nhà nhắc đến người tiếp quản trẻ tuổi của nhà họ Hạ, cũng thường nói đùa nên học theo cách nhà họ Hạ và nhà học Mộc dạy con. Nhưng hai năm gần đây thì ít nhắc đến, con cháu trong nhà đều vui mừng khôn xiết.
Hơn 9 giờ tối, Hạ Diệu Diệu mặc một chiếc áo tay ngắn màu lam, bên dưới là một chiếc quần bò chín phân, chạy từ trong cửa hàng KFC ra, vui vẻ nhảy lên ngồi sau xe đạp của Hà An: “Xuất phát!”
Vẻ mặt Hà An không chút biểu cảm ngồi lên xe chạy đi. Hạ Diệu Diệu thấy thế liền bĩu môi, vẫn còn giận à? Không phải cũng đã xin lỗi rồi sao? Đồ nhỏ mọn! Hạ Diệu Diệu nghiêng đầu muốn nhìn xem biểu cảm của anh, nhưng không nhìn thấy, chỉ có thể dùng ngón tay chọc chọc vào lung Hà An: “An An.”
Không có phản ứng?
Hạ Diệu Diệu lại dùng ngón tay chọc chọc vào lưng Hà An: “An An.” Vẫn không phản ứng. Vẫn còn giận thật sao? Đã hai ngày nay không chịu nói chuyện với cô rồi, buổi trưa lúc ăn cơm chỉ cúi đầu không nói tiếng nào, dỗ cách nào cũng không chịu cười.
Hạ Diệu Diệu nghĩ đến anh không vui nhưng vẫn không quên mua cơm cho mình liền cảm thấy anh thật đáng yêu, thật chu đáo, nên lúc này đương nhiên không cảm thấy bạn trai giận dỗi có gì không đúng.
Huống chi hôm đó đúng là anh đã vất vả đi giành chỗ, cô lại đuổi anh ra ngoài giữa thời tiết nóng đổ lửa, Tiểu An An giành được một cái điều hòa dễ lắm sao? Hạ Diệu Diệu không kiềm được đau lòng ôm chầm lấy Hà An từ phía sau, giọng nói dịu dàng, hoàn toàn không có chút ngang ngược như thường ngày: “Em sai rồi, em không nên trọng bạn khinh sắc, là em không đúng, đừng giận em nữa có được không?”
Hai ngày nay Hà An được dỗ dành một cách kỳ lạ, chẳng qua anh không muốn nói chuyện thôi, cô nghĩ nhiều quá rồi. Hạ Diệu Diệu thấy anh vẫn không nói gì, ánh mắt tinh nghịch lóe lên, nhân cơ hội màn đêm yểm hộ, có dụng ý xấu cho tay vào trong áo phông của anh, nhanh chóng tiến thẳng lên ngực anh.
Hà An nhíu mày, đối với phụ nữ không phải anh không có kinh nghiệm chẳng qua không mấy hứng thú, hai năm gần đây càng không đụng đến: “Bỏ ra!” Không đấy!
“Bỏ ra!”
Hung dữ gì chứ! Cô chả sợ anh đâu! Chắc chắn An An rất thích cô, chỉ là nói một đằng làm một nẻo mà thôi.
Hạ Diệu Diệu len lén bóp một cái! Cứng ghê! Hà An càng nhíu mày chặt hơn.
Bóp vẫn không phản ứng! Hạ Diệu Diệu không nản lòng lại bóp thêm một cái. Sau đó vẫn cố chấp bóp thêm một cái. “Hạ Diệu Diệu!”
“Em cũng đã dùng cả mỹ nhân kể rồi mà!” Ngữ khí cực kỳ uất ức, đã chủ động sờ anh rồi, sao vẫn còn giận chứ.
Hà An nghe ngữ khí nói chuyện của cô, im lặng, tiếp tục đạp xe.
Hạ Diệu Diệu mỉm cười đắc ý, đổi sang ôm lấy eo anh, dỗ dành: “Hết giận rồi phải không.” Nhìn xem, con trai đều thích chiêu này: “Em biết anh là tốt nhất mà.” Nói xong cả gương mặt áp sát vào lưng Hà An làm nũng ra sức cọ cọ.