Đám Cưới Hào Môn

Chương 401: Thể hiện tình cảm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi nghe nội dung con gái vất vả lắm mới thuật lại được xong, Hà Mộc An không phát biểu ý kiến nào khác, chỉ lấy ra một tấm thẻ để ở góc bàn: “Trong này có một vạn, của con cả đấy.”

Một vạn? Hạ Thượng Thượng cầm lên, nhìn trực quan vẫn không hình dung đươc một vạn là như thế nào, chỉ là thấy đồ của ba cho chắc chắn là đều là đồ tốt. Nhưng mà…

“Con có thể đòi một người giống hệt con không?” Người đó có thể thay cô bé rèn luyện thân thể, giúp cô bé đi học, giúp cô bé đối phó với cô giáo, còn cô bé chỉ việc ăn và ăn thôi.

Hà Mộc An nghĩ một lát rồi đáp: “Vấn đề này con nên hỏi các nhà khoa học ở Viện khoa học công3nghệ sinh học.” Nói xong anh mở ngăn kéo ra lấy ra một tấm danh thiếp, trên đó là thông tin liên lạc của những chuyên gia mà anh quen biết: “Nhưng mà họ đều rất bận rộn, theo ba nếu mà con muốn tư vấn thì con phải trả công xứng đáng cho họ.”

“Con không hiểu.” Nhưng mà Khả Tín sẽ nói cho cô bé biết, ha ha! Cuối cùng cũng có thêm một người nữa giống mình rồi vui quá đi: “Ba ơi, con đi ngủ đây!”

“Ngủ ngon nhé!”

“Sẽ mà! Sẽ mà!” Vừa nói cô bé vừa thích chí chạy đi.

Hà Mộc An nhìn bóng dáng nhỏ bé đó của con gái, chỉ biết lắc đầu cười. Anh thay đồ rồi đi vào nhà bếp.

Hạ Diệu Diệu đã chuẩn bị xong hai ly sữa chua với hai cốc sữa vị đậu phộng:1“Thượng Thượng đâu rồi anh, đây là sữa chua em chuẩn bị cho con.”

“Đi ngủ rồi.”

Cô cười dịu dàng, bê hoa quả đã được cắt gọt và salad để lên bàn ăn, rồi nhìn Hà Mộc An đang ngắm cô một cách dịu dàng, trong mắt là những tia sáng lấp lánh: “Vậy những thứ này cho anh hết đấy, ngài Hà vất vả rồi.”

Nghe vậy lòng anh như được lấp đầy: “Ừm, cũng tạm.” Nói rồi anh xiên lấy một miếng hoa quả bỏ vào miệng gật gù: “Cùng ăn đi.”

Cô ngồi xuống ghế, tì cằm ngắm anh ăn: “Em không ăn đâu, nhìn anh ăn là thấy vui lắm rồi.”

Miếng dưa hấu vừa nuốt xuống suýt khiến anh mắc nghẹn, hạnh phúc đến quá bất ngờ làm người ta không kịp thích ứng. Người nào đó vốn luôn mặt dày, lời ngon9tiếng ngọt chưa qua suy nghĩ cứ thế mà thốt ra, chẳng cần nghĩ đến hậu quả.

Hà Mộc An liếc cô một cái, tiếp tục ăn.

Hạ Diệu Diệu nghiêng đầu ngắm anh, Hà An nhà cô đúng là đáng yêu quá, ăn thôi mà cũng từ tốn như vậy, lại còn đẹp trai như thế, hơn nữa còn yêu cô, mọi thứ hoàn hảo đến thế tự cô cũng thấy ngại.

Nụ cười của Hạ Diệu Diệu càng thêm dịu dàng, bỗng nhiên cô nghĩ đến những lời đã từng nói ngày trước, trong mắt đong đầy những ánh sao: “Anh còn nhớ những nguyện vọng trước đây của chúng ta không, chính là được ăn những loại hoa quả yêu thích đến phát ngán thì thôi, mua dưa hấu phải mua những quả đúng mùa to nhất ngọt nhất, ăn sầu riêng phải chọn3những quả đắt nhất ngon nhất mà ăn, còn vải và dương mai phải ăn cùng một lúc mới ngon, ăn đến mức muốn nôn ra thì thôi, xong rồi có thể dõng dạc nói ra câu bà đây đã ăn đủ rồi, dọn hết đi. Giờ nghĩ lại đúng là buồn cười quá.”

“...” Đó là nguyện vọng của em.

“Của em thì sao chứ, năm năm trước em đã là người hiện thực như vậy rồi, em không chỉ cho mình ăn mà còn cho Thượng Thượng ăn nữa.” Hừ.

Nhắc đến Thượng Thượng lúc nhỏ anh không có gì để nói nữa, anh biết cô rất vất vả, rất kiên cường, nguyện vọng của cô đã giải cứu cả ngân hà được chưa nào?

“Anh uống thử sữa chua này đi, em có cho thêm xoài vào đấy, ngon lắm đó. Mặc dù em không3thích ăn, haha.”

Hà Mộc An cho vào mồm rồi lại lấy ra, không phải là không thích mà là anh ngứa mắt cái kiểu vì sợ lãng phí nên đưa đồ mình không thích cho anh ăn của cô. Dựa vào đâu mà anh phải ăn thứ cô không thích chứ! Anh muốn ăn đồ mà cô thích, ví dụ như cam, chuối, nho chẳng hạn.

“Em biết anh thích ăn nên mới làm cho anh đấy.”

Hà Mộc An nghe đến đây lòng mới dịu lại, bình tĩnh nuốt xuống, ít nhất cô còn biết làm cho anh ăn nên anh tha thứ cho cô đấy.

“Hà Mộc An, anh có biết là anh đẹp trai lắm không.”

“Khụ khụ! Khụ…”

Hạ Diệu Diệu đưa tờ giấy ăn kề bên miệng anh, ánh mắt chăm chú.

Anh chịu thua cô rồi, nói mà không phân biệt hoàn cảnh, bất thình lình như vậy cũng không biết lời nói ra có bao nhiêu là thật lòng, lâu lâu lại nói mấy câu trắng trợn với anh.

Hà Mộc An cười như bắt được vàng: “Không phải chứ, anh xấu hổ…”

“…”

“Đùa anh đấy, anh ăn đi, đều là của anh cả đấy không ai tranh đâu.”

Không ăn nữa, hết muốn ăn rồi!

“Đừng để lại mà, người ta đã tốn rất nhiều thời gian để làm cho anh, gọt hoa quả đến mức tay cũng đỏ lên hết cả rồi, anh ăn đi mà.”

Tay đau nên ấm ức lắm nhỉ! Ấm ức thì đừng có mà làm. Hà Mộc An lại cầm thìa lên ăn nốt salad hoa quả, sữa chua, những phần thức ăn do anh tạo nghiệt mà có được.

Hạ Diệu Diệu yên lặng nhìn, thật ra còn có một câu mà cô chưa nói, trước đây cô đã từng nghĩ đến việc hai người sẽ cùng nhau sống bình yên qua ngày như thế này, quen đến mức cô biết trước anh sẽ có phản ứng gì đối với từng câu nói của cô. Khi ấy vẫn còn trẻ thích già mồm, hay gây sự, mà giờ khi nói những lời như vậy, ha ha, có những niềm vui nên được lưu giữ một cách cẩn thận.

Sau khi cô đã ngủ say, Hà Mộc An nửa bế nửa ôm lấy cánh tay cô, thỉnh thoảng lại vuốt ve những sợi tóc của vợ mình.

Bỗng nhiên anh nghĩ đến điều gì đó nên nhấc tay cô lên, bàn tay cô trắng mềm chẳng nhìn ra dấu vết gì cả, Hà Mộc An lắc đầu bất lực, thở dài, quả nhiên là cô tiện miệng nói bừa, rồi lại bật cười một mình, chờ đến khi nụ cười tan đi mới nhắm mắt lại.

...

“Hạ Thượng Thượng con dám tranh bồn rửa mặt với mẹ! Mau đi ra!” Hạ Diệu Diệu vừa đánh răng vừa lầu bầu nói không rõ.

Hạ Thượng Thượng bĩu môi, lách vào đẩy khẽ mẹ ra: “Con sắp muộn giờ rồi! Mẹ nhường con một tí thì sao nào!” Cô bé bóp lấy kem, cũng bắt đầu đánh răng, động tác trơn tru thuần thục.

“Mẹ cũng sắp muộn rồi...” Ai da! Lỡ nuốt vào rồi!

Hạ Thượng Thượng hàm hồ nói: “Ai bảo giờ mẹ mới dậy…” cô bé nhanh chóng đánh răng xong rồi chuyển sang rửa mặt, xong xuôi vớ lấy cặp sách ở gần cửa cùng Khả Tín đi ra khỏi nhà: “Bái bai…”

Hà Mộc An từ nhà bếp đi ra, nhìn Hạ Diệu Diệu giờ mới bắt đầu đánh răng, lại nhìn kim phút đang chỉ đến con số 12, anh ăn cái bánh rồi quay đi luôn: “Tám rưỡi có cuộc họp, anh không chờ em nữa.”

Cô nhổ bọt trong miệng ra nói câu gì đó rồi lại tiếp tục đánh răng.

Anh không nghe rõ, có điều đoán chắc không có gì khác ngoài những câu đại loại như: “Xxx nhà người ta ngày nào cũng đưa bà xã đi làm; Vợ quan trọng hay là công việc quan trọng; Sáng em không dậy được còn không phải em đang mang thai hay sao; Anh không họp thì công ty sẽ phá sản à!” Đây là tổng hợp những câu mà anh đã từng được nghe mỗi ngày.

Công việc và vợ đều quan trọng như nhau.

Đúng giờ, Hà Mộc An rời khỏi nhà.

Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên không còn động lực nhanh chóng chuẩn bị nữa, cô rề rà mở tủ quần áo ra, dùng tốc độ chậm chạm như rùa bò chọn lấy một chiếc váy rộng rãi thướt tha, xong lại ngồi từ tốn ăn hết nửa bữa cơm Trung, nửa bữa cơm Tây, trong quá trình ăn còn bảo Tiểu Tra làm cho cô ly nước cam. Ăn xong cô túm tóc đuôi ngựa đơn giản rồi mới chậm chạm đi xuống.

“Chào phu nhân, ngài Hà dặn tôi đưa phu nhân đi làm.”

Hạ Diệu Diệu nhìn lái xe rồi lại nhìn chỗ ngồi của mình, dựa người vào cửa xe bày vẻ mặt buồn chán chụp một bức ảnh post lên trang cá nhân: “Trời hôm nay nắng quá, không muốn đi làm, làm sao bây giờ?”

Rất nhanh đã có nhiều người đáp lại.

Xảo Thủ Thiên Dực: “Cút”

Cá Phi Thiên: “Chị gái xinh đẹp!”

Đáng Yêu Nhất Thống Thiên Hạ: “Vẫn còn sống cơ đấy, không muốn đi làm thì nhảy xuống biển đi!”

Công Thành Chiếm Đất Chết Như Ngả Rạ: “Nương nương khởi giá! Chúng sinh nhường lối! Nương nương van tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tử Viết Hữu Ngọc: “Đằng trên kia! Còn có khí tiết không hả! Rõ là cậu ta đang muốn ăn đấm đây mà.”

Vương Niệm Tư: “Không đúng, tớ thấy trọng tâm ở đây là câu trên được anh ta copy paste lại.”

Cậu dám nhìn trộm! Lại còn dùng tên thật nữa! Đồ tự luyến!

Hòa Miêu Một Nhà cho bạn một like.

Ngay lập tức mọi lời xôn xao ngừng lại!

Đáng Yêu Nhất Thống Thiên Hạ: “Khoe khoang tình cảm trá hình (khinh bỉ)”

Tử Viết Hữu Ngọc: “Có cho người ta sống hay không đây, tôi còn đang một thân một mình (giận giữ)”

Xảo Thủ Thiên Dực: “Chào buổi sáng hoàng thượng! (cười quyến rũ)”

Cười Cả Mùa Hạ: “Tân Xảo, cô không nên như thế, cô bảo tôi cút sao lại không bảo anh ấy cút.”

Cơm áo cha mẹ có hiểu hay không? Không hiểu thì dẹp sang một bên. Hoàng thượng, bao giờ thì ngài cho truyền tiểu nhân vào, tiểu nhân đang chờ ngài trả lời đó!

Cậu muốn An An nhà tớ đồng ý điều khoản bất bình đẳng gì đây! Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.

Hòa Miêu Một Nhà: “Sau khi cân nhắc một cách kỹ lưỡng, bộ phận Truyền thông của Tập đoàn Hòa Mục quyết định từ chối lời mời phỏng vấn của các vị.”

Xảo Thủ Thiên Dực: “Ấy ấy đừng vậy mà! Quan hệ giữa chúng ta là gì chứ, không thể làm thế được đâu! Tìm anh chính là muốn đi cửa sau mà, có thể cùng ăn một bữa cơm thôi được không.”

Cười Cả Mùa Hạ: “Ông xã làm tốt lắm! Em ủng hộ anh (đắc ý)”

Tương Tân Xảo lườm rồi đáp lại: “Cậu giỏi lắm, cậu giỏi nhất được chưa! Cậu không khoe mẽ thể hiện tình cảm, cậu là đáng yêu nhất, hài lòng rồi chứ!”

Cười Cả Mùa Hạ: “Thế còn tạm được. Được rồi, ông xã ơi, anh đồng ý với cô ấy đi.”

Hòa Miêu Một Nhà: “Đây là quyết định của bộ phận Truyền thông, anh không thể can thiệp.”

Cười Cả Mùa Hạ với Xảo Thủ Thiên Dực đồng thời gửi đến icon mặt giận giữ, có để cho người ta vui vẻ đùa giỡn không hả?

Đáng Yêu Nhất Thống Thiên Hạ: “Dáng vẻ nghiêm túc của anh rể, thật đáng yêu quá.”

Đồng Đồng à! Cậu là người phe nào đấy! Đồ không có khí tiết!

Tử Viết Hữu Ngọc: “Tớ cũng thấy Hà An đáng yêu quá (che mặt)”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.