Đám Cưới Hào Môn

Chương 402: Hải sản



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chị Xảo Xảo ơi em muốn mời chị ăn mì, an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của chị.

Trương Tân Xảo cũng hiểu được rằng việc mà Hà Mộc An đã quyết thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, anh chịu trả lời cô đã là nể mặt Hạ Diệu Diệu lắm rồi, nếu không một khi phương án mà cô đề ra được đưa cho họ, chưa nói đến có việc có được thẩm duyệt hay không, không khéo người bên đó còn cho rằng cô coi sếp của họ như con cờ trong tay, có khi còn làm khó cô trên sóng truyền hình cũng nên.

Trương Tân Xảo: “Sao lại ăn mì, thế nào thì cũng phải mời một bữa hải sản thì mới đủ thành ý chứ!:

Khổng Đồng Đồng lập tức nhảy vào: “Tớ cũng đi! Tớ cũng muốn đi!3Nói nãy giờ thấy đói rồi! Hà hà! Lát nữa gửi thời gian và địa điểm cho tớ với nhá! Đừng khách khí!”

Công Thành Chiếm Đất Chết Như Ngả Rạ: “Các người đẹp thân mến! Tớ có thể đi cùng không!”

Tử Viết Hữu Ngọc: “Cái đồ dân ngoại tỉnh nhà cậu vào đây hóng hớt cái gì, biến đi! (đá bay)”

Mẹ Bỉm Sữa Bất Tử: “(Thắp nến) Ba phút mặc niệm cho các anh em! Không cần quá bi thương, chờ khi con tớ ra đời tớ sẽ mời cậu ăn! Đến lúc ấy để cô ấy ngồi bên cạnh nhìn chúng ta ăn.”

Công Thành Chiến Đất Chết Như Ngả Rạ: “Đắc tội nương nương (nặt sợ hãi) ngươi sẽ chết trên đường bay đến đây.”

Mẹ Bỉm Sữa Bất Tử: “Huynh đệ! Mau cứu ta với!”

Tiền Quân, em bé nhà ngươi sắp ra đời1rồi hả?

Bẩm nương nương, sắp rồi ạ, còn hơn một tháng nữa thôi.

Chúc mừng! Chúc mừng!

...

Cố Tích ngồi yên lặng lật xem tạp chí trong khi chờ lớp trưởng Hạ đến, cũng chẳng có việc gì gấp gáp cả, cô vừa đưa con trai đi học về, không còn việc gì nên đến đây ngồi một lúc.

Hôm qua sau khi quay về nhà, Khang Thự Nghiệp cũng không ra ngoài nữa, cô gái được đỡ đầu đó làm vỡ chiếc đĩa sứ của nhà học sinh mà cô bé làm gia sư. Thực tế không thể trách cô bé được, là học sinh đó không muốn học nên mới cố ý làm khó, cô cũng biết là ông xã nhà mình đã giúp cô bé giải quyết chuyện này.

Trước hôm qua thật sự cô rất tức giận, chỉ là một cô bé nhận trợ9giúp thôi, giờ thì ai ai cũng biết cô ta rất quan trọng đối với Thự Nghiệp. Không bàn đến việc đó có phải là tình yêu thật sự hay không, nhưng những việc như vậy không hay ho một chút nào, người ta giấu còn không kịp, đằng này anh ta lại còn gióng trống khua chiêng ra mặt giúp đỡ, cũng chẳng thèm quan tâm có mất mặt hay không.

Hôm qua Thự Nghiệp ở nhà, cô nhận cuộc gọi do cô ta gọi đến cho chồng của mình, cô cũng không muốn nghe, nhưng lúc ấy Thự Nghiệp đang bận chơi cùng con, nên bắt cô phải nghe, cô nhìn tên hiển thị trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng vẫn ấn nút nhận cuộc gọi.

Cô gái bên kia khóc rất ấm ức.

Ngay lúc đó cô bỗng nhiên hiểu và cảm3thông với cô gái đó, cũng không nói rõ được là tại sao lại có cảm giác như vậy, dường như cảm nhận được sự sợ hãi và bất lực của cô ấy khi tìm đến sự giúp đỡ của Thự Nghiệp. Khi đối mặt với xã hội, chúng ta đều có những lúc sợ hãi như vậy, khi đó nếu có một người đứng sau lưng làm chỗ dựa giúp chúng ta giải quyết tất cả mọi việc thì chắc chắn bạn cũng sẽ ỷ lại vào người đó, cảm thấy người đó rất vĩ đại và sẽ tìm đến họ những lúc khó khăn.

Cảm giác được dựa dẫm, được quan tâm và chiều chuộng đó thật sự rất có sức mê hoặc, nó khiến con người ta cảm thấy mình như là trung tâm của thế giới, bạn sẽ cảm nhận được3niềm hạnh phúc khi có một chỗ dựa vững chắc sau lưng để bạn mặc sức làm gì thì làm.

Vì vậy cô dùng ngữ khí ôn hòa nhất có thể: “Thược Nhi em đừng khóc, chuyện này không trách em được, em phải chịu ấm ức rồi, ngày mai chị sẽ bảo anh của em đích thân đi giải quyết chuyện này. Em cứ yên tâm mà học tập…”

Cố Tích đã nở nụ cười sau khi nghe được câu trả lời của Thược Nhi, nụ cười ấm áp không có chút ác ý nào.

Khang Thự Nghiệp nhìn cô, quên luôn là mình đang chơi với con, anh muốn cô nghe điện thoại là muốn thành thật với cô, còn có một điều nữa là anh nghĩ cô còn chưa biết chuyện.

“Em đừng nghĩ như vậy, không cần phải báo ơn anh chị đâu, thành tích đi xuống cũng không phải do lỗi của em, anh chị tài trợ cho em không phải vì muốn em phải xếp hạng nhất hay có tương lai rộng mở để sau này còn báo đáp anh chị đâu, là anh chị vừa hay có điều kiện và khả năng giúp đỡ, còn em vừa hay lại cần sự giúp đỡ này, chỉ như vậy mà thôi. Cho dù em dùng số tiền này chỉ để trải nghiệm bốn năm cuộc sống đại học thì đây cũng là một điều quý báu đối với em. Em không cần phải cảm thấy có lỗi với bất kỳ ai, em đã làm rất tốt rồi, tin chị đi, chị và anh không cần em phải báo đáp điều gì, chỉ cần em sống tốt là được, ba mẹ em mới là những người cần đến em nhất.”

Cố Tích cười bao dung, an ủi cô em gái nhỏ một cách nhẫn nại, ung dung cứ như là cô chưa hề biết chuyện gì từng xảy ra.

Chìm đắm trong nụ cười ôn hòa của vợ, Khang Thự Nghiệp cảm thấy mình không biết giấu mặt vào đâu.

“Ba ơi, ba ơi, hình khối của con…”

Anh hồi hồn, mau chóng xếp khối gỗ về chỗ cũ.

Cố Tích kết thúc cuộc gọi.

Khang Thự Nghiệp hơi căng thẳng, anh lo cô sẽ hỏi tại sao Thược Nhi có chuyện lại gọi cho anh.

Cố Tích ngồi dậy nhìn hai cha con đang ngồi chơi trên sàn: “Muốn ăn hoa quả gì, để em gọt cho hai người.”

“Cảm ơn mẹ, con muốn ăn dưa Hami.”

Khang Thự Nghiệp đứng lên: “Để anh.”

Thấy anh đã bước đi, cô bình tĩnh nhìn cậu con trai chơi một mình, hẳn là anh không quan tâm nữa rồi.

Cố Tích không rõ hôm nay mình đến đây để làm gì, chỉ là muốn qua đây ngồi một lát, hy vọng không làm phiền đến cô ấy.

Hạ Diệu Diệu cầm theo thịt nướng tẩm sữa bước vào văn phòng liền nhận được thông báo đang có người ngồi ở phòng tiếp khách đợi, nhắc cô mau chóng qua đó. Khi nhìn thấy người đến là cô ấy, cô cũng thấy hơi ngại, có câu gọi là “lo chuyện bao đồng”: “Sao lại có thời gian ghé qua đây thế?”

Cố Tích vội lấy lại tinh thần, lúc nãy ngồi thừ người ra không để ý thấy cô ấy bước đến, Cố Tích đứng dậy: “Không có gì đâu, chỉ là ghé qua ngồi một lát, không làm phiền đến cậu chứ.”

“Không đâu, không hề, mình cũng chẳng có chuyện gì, sớm biết cậu đến mình đã mang cơm theo rồi, cậu chờ một lát, mình đi lấy cơm của mình đã, cậu không ngại nếu mình ăn chứ.”

“Không đâu, không ngại đâu.”

Hạ Diệu Diệu cực kỳ thích ăn thịt nướng sốt, sau khi mang bầu lại càng thích hơn, giờ nghĩ thôi mà đã muốn ăn rồi: “Cậu không biết đâu, mình đã ăn cơm rồi nhưng vẫn cứ muốn ăn.”

Cố Tích hiểu điều này, cười nói với cô: “Hồi đó tớ thích ăn tôm cay, nửa đêm canh ba cũng phải mò dậy ăn.”

Hạ Diệu Diệu cắn một miếng, không hề khách sáo nói: “Mình cũng rất thích ăn, bác sĩ Chu bảo đều có thể ăn không ảnh hưởng gì tới em bé cả, nhưng các bậc trưởng bối đều nói không khuyến khích ăn những món có nặng vị như thế này, tớ đã rất hạn chế rồi.” Chỉ ăn ít thịt nướng cho đỡ cơn thèm thôi.

“Bối Bối học mẫu giáo ở đâu vậy?”

Hai người trò chuyện một lúc, Cố Tích mới nhắc đến chuyện của mình: “Có lẽ cậu không cần biết.” Cô cảm thấy lớp trưởng Hạ không cần biết những chuyện này, cô ấy biết được chỉ càng thêm mệt mỏi mà thôi, ở đây không có ai có thể giúp cô cả.

Nhưng cô nghĩ suốt một buổi tối, cô có quen mấy người bạn đều là những nữ doanh nhân tài giỏi, tính cách lại rất tốt, chắc là có thể tâm sự với họ được. Không cần biết họ có dốc lòng hay không, thì đây cũng là tấm lòng của cô.

Bây giờ không biết lớp trưởng Hạ có cảm nhận được hay không, nhưng chờ đến khi thời gian trôi qua lâu rồi, sẽ từ từ phát hiện có một số việc khi nói với người thân thiết bên cạnh mình sẽ không có tiếng nói chung, hoặc cũng có thể là do cô nghĩ vẩn vơ. Với tính cách của lớp trưởng thì người nào cô ấy cũng có thể nói chuyện được, thế thì cô ấy mới có thể nói đến mức trở thành người một nhà với ngài Hà chứ.

“Chỉ là có bữa tiệc sinh nhật của một bạn nhỏ, nếu như cậu không bận việc gì thì đi cùng tớ nhé…” Bản thân Ôn Mạt Ly vẫn là một cô bé, không chắc có thể chăm sóc cho lớp trưởng Hạ. Còn dì Mộc, chắc bà ấy cho rằng Diệu Diệu không cần phải làm thân với ai cả, nếu lớp trưởng Hạ đi cùng với ngài Hà đến bất cứ nơi nào cũng sẽ gặp được những người khác nhau, nhưng chung quy vẫn là những bậc trưởng bối lớn tuổi, những vị phu nhân già cả, chắn chắn sẽ không có đề tài gì để nói với nhau cả.

Những người mà cô ấy quen biết chưa chắc đã hòa nhập vào vòng tròn quan hệ của ngài Hà được, nhưng lỡ như gặp được rồi thì ít nhất còn có người nói chuyện để giết thời gian trong suốt buổi tiệc.

Hạ Diệu Diệu không do dự đã đồng ý: “Không phiền đến mọi người là được, bình thường tớ không hay ra khỏi nhà vì sợ người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy không tự nhiên.” Cũng giống như khi họp lớp mà có mặt thầy cô ở đó, mọi người sẽ không thoải mái được.

Dường như Cố Tích đã sớm nghĩ đến vấn đề này: “Không sao đâu, ai cũng mang theo con nhỏ, chắc chắn có thể dễ dàng tìm thấy chủ đề chung để nói chuyện với nhau.”

“Vậy thì hay quá, cảm ơn cậu nhé, một mình tớ thì chán lắm.” Cái cô cần không phải là quen thêm ai đó, cũng không cần Hà Mộc An giúp cô hòa mình vào trong nhóm người này. Chỉ là khi có một bữa tiệc gì đó, cô không quen biết ai cả, cũng giống như hồi kết hôn, bên cạnh toàn là các bác các bà, mà đề tài của họ thì lại xoay quanh cô, khiến cô rất lúng túng khó xử.

Cố Tích tỏ ra thấu hiểu. Thật ra việc này không tính là giúp lớp trưởng, nếu nghĩ kĩ thì ngược lại cô mới là người được lợi, khiến cô cảm thấy hơi ngại.

Cố Tích đứng dậy nói lời chào: “Không làm phiền cậu nữa, hẹn gặp cậu tuần sau.”

“Bai bai.”

...

“Các cậu dám ăn hết sáu ngàn năm trăm tám mươi tám tệ! Trương Tân Xảo! Khổng Đồng Đồng! Chu Tử Ngọc! Nôn hết tiền ra đây cho tớ!” Hạ Diệu Diệu với tay véo cánh tay đang với lấy cua của Chu Tử Ngọc.

Chu Tử Ngọc vô cùng oan ức: “Ai bảo cậu thanh toán sớm làm gì chứ, chờ lúc nữa có khi sẽ nâng lên đủ bảy ngàn tròn đấy.”

Trương Tân Xảo cười như nắc nẻ, vẫn còn ăn à, đã ăn đến mức không còn nhích được nữa rồi: “Diệu Diệu à, ngồi xuống đi, đừng có mà cần tiền không cần mạng, trong bụng còn có một sinh mạng nữa đấy, cậu nên nghĩ đến cảm nhận của cậu chủ nhỏ nhà họ Hà chứ, cậu chủ nhỏ sẽ vì bà mẹ như cậu mà phải giấu mặt đi dấy.”

Khổng Đồng Đồng vẫn tiếp tục công cuộc nhồi nhét tôm hùm châu Úc vào dạ dày của mình: “Chắc Hà Mộc An không đến nỗi chỉ cho cậu chút tiền này chứ, anh ta còn muốn sống nữa hay không đây.” Tôm ở đây thật ngon quá đi, vị rất tươi, rất đậm, cô đã đi ngang qua đây cả ngàn lần nhưng xót tiền không nỡ đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.