Đám Cưới Hào Môn

Chương 406: Thượng thượng (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Phải.”

“Bà sang phía Đông để đón Thượng Thượng qua đây ở hai ngày đi, cứ bảo là tôi nhớ chắt của tôi rồi.”

Bà cụ cũng biết là ông cụ nhớ chắt của mình thật rồi, mới gọi điện thoại cho con dâu, để nó đón con bé về đây.

Mộc Tú Tranh dám gây với Hà Thịnh Quốc nhưng lại không dám làm gì bà mẹ chồng này, ngoan ngoãn bỏ lại niềm vui mới chạy đi làm nhiệm vụ.

...

Hoa tử đằng rủ xuống tạo nên một hành lang xanh mướt, Hạ Diệu Diệu vừa mới ăn cơm xong nắm tay Hà Mộc An cùng đi dạo bên ngoài. Đang là cuối mùa Hạ những làn gió đêm thổi tới mát lạnh nên cô choàng thêm một3chiếc áo khoác mỏng dài tay bên ngoài.

Ánh trăng non đêm hè soi chiếu những hàng cây và những khóm hoa nhài cách đó không xa, hương hoa nhài thoang thoảng bay đến bay đi như tăng thêm phần sinh động cho đêm Hạ ở núi Hà Quang này.

Hà Mộc An đút ahi tay trong túi, để Hạ Diệu Diệu vịn vào cánh tay, vừa đi vừa nghe cô kể lể về bữa tối hôm nay như thế nào.

Hạ Diệu Diệu không phải là một người theo đuổi lý tưởng to lớn, những gì cô theo đuổi không phải là những thứ cao cả cảm động lòng người. Khi còn bé cô chưa bao giờ có ý nghĩ lớn lên phải xây dựng tổ quốc giàu1đẹp hay phải cống hiến cả cuộc đời mình cho công cuộc phát triển vùng Tây Bắc, cũng chưa bao giờ muốn trở thành một bác sĩ hay y tá để ngăn chặn dịch bệnh tràn lan,... Mục tiêu mà cô theo đuổi chỉ có một đó chính là kiếm tiền, kiếm tiền, không phân biệt là công việc cao sang hay hèn mọn chỉ cần kiếm ra tiền là được.

Chính vì thế nên cô cứ luôn loay hoay xung quanh những công việc nhỏ nhặt như thế mà làm mất rất nhiều thời gian quý báu của chính mình, như bữa tối hôm nay chẳng hạn, nếu như không bắt cô dừng lại cô có thể nói ra rất nhiều kiểu nhiều thứ mà không9hề trùng lặp.

Hà Mộc An thấy bản thân hiện giờ đang rất rảnh, nếu không làm sao có đủ kiên nhẫn để nghe cô nói nãy giờ, lại còn nhớ rất rõ những gì cô nói, đúng là quá rảnh rỗi rồi.

Dưới ánh trăng, những bông hoa nhài như tỏa ra thứ ánh sáng trắng dìu dịu, hàng dâm bụt thay thế những loại cây cao lớn chiếm đóng phía bên trái con đường nhỏ, thỉnh thoảng lại có những cánh hoa dâm bụt lác đác rơi xuống.

Hạ Diệu Diệu khoác tay chồng nhẹ nhàng giẫm lên đó, mùi hương tự nhiên của cỏ cây gần như đã át mất đi hương thơm nhàn nhạt của những bông hoa này.

Không khí trên núi vô cùng ẩm3thấp, mùi cây cối mùi đất rất nồng, nên nếu không phải ngửi mùi thơm của hoa ở khoảng cách rất gần thì sẽ chẳng cảm nhận được. Đi dọc con đường trong khu rừng nhỏ này, cô có thể ngửi thấy được mùi thơm tự nhiên của nhựa thông, cùng với cảm giác yên tĩnh rời xa phố thị mà khi đi dọc những giàn nho hay giàn tử đằng mà người trồng trong công viên không thể có được.

“Chuyện của Thượng Thượng anh thấy thế nào?” Ánh mắt cô không còn được thư thái như hồi nãy nữa, con bé không thể không đến lớp được, giữa người với người phải có sự giao lưu, nếu không con bé sẽ càng ngày càng không3hòa nhập được với các bạn.

Hà Mộc An bình thản nói: “Anh muốn nó đến ở với Cao Trạm Vân một thời gian.”

Cô không hiểu lắm, yên lặng nhìn anh.

Hà Mộc An không có ý gì khác: “Chỉ là muốn hai người họ ở cùng với nhau một thời gian, Thượng Thượng vẫn còn nhỏ, mặc dù con không nói gì nhưng đột nhiên phải rời xa Cao Trạm Vân chắc chắn vẫn chưa thích ứng được, trong lòng con bé anh ta có một vị trí rất đặc biệt, hiện giờ anh vẫn chưa thể thay thế ngay được, anh không dám đảm bảo rằng nếu anh không xuất hiện thì liệu rằng con bé cứ theo anh ta mãi hay không, vậy nên anh muốn để con bé ở đó một thời gian.”

Anh nói vậy nhưng Hạ Diệu Diệu lờ mờ cảm thấy đây không phải là nguyên nhân, chỗ Cao Trạm Vân ở nguy hiểm như vậy, anh dám để con gái đến đó? Anh muốn con hiểu được sự đáng quý của sinh mệnh, muốn con bé học cách trân trọng nó hay sao?

Không phải cô đánh giá thấp Thượng Thượng, mà là con bé còn nhỏ quá, chưa chắc đã hiểu được những điều đó, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại có những đứa bé chỉ mới bốn, năm tuổi thôi mà đã hiểu được ý nghĩa của cái chết, chưa biết chừng Thượng Thượng sẽ hiểu được.

Là một người mẹ, Hạ Diệu Diệu rất thương xót cho cô con gái bé bỏng, nhỏ như vậy mà đã phải lĩnh ngộ về hiện thực tàn khốc, nhưng chắc chắn Hà Mộc An đã phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định như vậy, anh tuyệt đối là vì muốn tốt cho Thượng Thượng: “Anh quyết định là được...”

“...” Anh nhìn cô, đắn đo một chút nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cứ để cô biết vậy là được rồi, cho cô biết con theo Cao Trạm Vân cô sẽ an tâm hơn nhiều.

“Anh định bao giờ thì đưa con đi?”

“Sau một tuần nữa, có vài thứ còn chưa chuẩn bị xong.”

Còn cần chuẩn bị cái gì nữa, muốn bê cả ngôi nhà sang đấy luôn à? Cô vẫn cảm thấy khá là yên tâm đối với các tổ chức hòa bình: “Có khi nào khi trở về, con bé lại càng không thể hòa đồng với các bạn không?”

“Chắc là sẽ… tốt lên thôi…” Hà Mộc An cũng không dám khẳng định chắc chắn, nhưng không cần phải cho cô biết về sự không chắc chắn này, có nói cũng chẳng có tác dụng gì.

Hạ Diệu Diệu nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Anh ấy hiện giờ ở đâu...”

“XXX”

Cô nhăn mày: “Chỗ đó rất hỗn loạn, phải dặn Khả Tín trông chừng con bé cẩn thận không để nó chạy lung tung, khi bận Cao Trạm Vân chẳng phân biệt ngày đêm, bệnh nhân ở đó nhiều như vậy chưa chắc anh ấy đã có thời quan tâm Thượng Thượng, con lại hiếu động như thế, chỉ mới chớp mắt thôi là không biết chạy đi đâu rồi, có khi còn ảnh hưởng đến cả Trạm Vân...”

“...”

Hạ Diệu Diệu thấy không được tự nhiên lắm, chỉ là nhất thời quên mất nên nói nhầm thôi mà: “Khi đặt tên cho anh có phải ông bà đã nghĩ đến ý trong "An thạch bất khẳng xuất, thương sinh hà dĩ an"* không.”

(*) Trích trong bài thơ viết về một danh sĩ thời Ngụy – Tấn.

“Có phải em luôn cho rằng chữ An trong Hoa An* không?”

(*) Hoa (华): xa hoa, phồn thịnh. An (安): yên ổn, vững chắc, ổn định.

“Ha ha! Đùa anh thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.