*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. ...
Hạ Tiểu Thược bị thương, nửa đêm trên đường trở về gặp cướp, cô gái bảo vệ cái túi đuổi theo tên cướp ba con phố. Cuối cùng đuổi được đá ngã tên cướp, liều mạng đánh nhau với đối phương. Cô ta đã nghèo đến mức độ này rồi còn cướp của cô ta, có lương tâm không vậy? Cướp tiền của cô ta còn không bằng cùng nhau chết cho xong.
Hạ Tiểu Thược ôm tâm trạng đồng quy vu tận, đối phương chỉ là tên trộm nhỏ trộm cướp lấy tiền, đến bang hội cũng không có, cuối cùng vô cùng thê thảm.
Trong quá trình đánh nhau Hạ Tiểu Thược bị thương, sau khi băng bó xong thì đang ở đồn công an lấy lời khai. Tên trộm ở trong viện vẫn chưa tỉnh.
Ngày thứ hai, Hạ Tiểu Ngư mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy hỏi thăm bạn3tốt cũng “say” giống mình. Lúc này cô mới biết tối qua Tiểu Thược bị thương vào bệnh viện, bây giờ một mình ở đồn công an.
Hạ Tiểu Ngư vội vàng xuống dưới nhà mắng Hạ Vũ, thấy Hạ Vũ đang bình tĩnh ăn sáng, cô tức giận: “Anh tiễn người ta thế nào vậy? Tôi giao bạn tôi cho anh, anh lại tiễn người ta như vậy? Bây giờ thì hay rồi, Tiểu Thược đang ở đồn công an. Không biết là anh làm cái gì nữa? Sao tôi lại có một người anh như vậy chứ?”
Hạ Vũ ngẩng đầu: “Đồn công an? Người không sao chứ?”
“Không chết, anh hài lòng chưa?” Hạ Tiểu Ngư đi đến cửa đổi giày, đột nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Vũ: “Anh đưa người ta đến đâu?”
Cô có ý gì? Cậu đi đón người lúc nửa đêm lại còn sai à:2“Đầu đường.”
“Anh hét cái gì? Anh tiễn người ta đến đầu đường anh còn thấy có lý à? Anh nghĩ cái gì vậy? Để mặc một cô gái uống say đi đường ban đêm, anh có còn là đàn ông nữa không?”
Hạ Vũ đặt đũa lên bàn: “Tao không phải đàn ông nên sau này đừng bảo tao đi đón nữa.”
“Anh có muốn đón cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu. Mất hết mặt mũi với anh rồi.” Nói xong cô cầm túi đi mất.
Bà Hạ thò đầu ra từ trên lầu: “Sao thế?”
“Không sao.” Hạ Vũ nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho chị Cả, chắc anh rể có người quen. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì chị Cả có thể xử lý.
Hạ Vũ thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện, sao lại xảy ra chuyện chứ? Nhưng đã xảy ra chuyện rồi bây1giờ chỉ có thể giải quyết vấn đề sau này thôi.
Cậu không có ý định đi thăm, một là không phải bạn của cậu, hai là cậu đi cũng chẳng có tác dụng gì. Giao cho chị Cả, mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh hơn.
Hạ Tiểu Ngư tức giận đứng ngoài cửa đợi một lúc, thấy anh trai không đuổi theo thì tức đến mức xịt khói mũi. Cô không biết lái xe, ở đây lại không có taxi, chỉ có một trạm xe bus. Nếu đã là do Hạ Vũ khiến cho Tiểu Thược bị như vậy, anh trai cô nên đuổi theo đi thăm người ta chứ.
Vậy mà anh trai cô vẫn ngồi ăn sáng tiếp được. Sao cô lại có một người anh như vậy chứ? Hại cô mất mặt như bây giờ.
Hạ Tiểu Ngư đành đạp xe đạp qua, biết nhà Tiểu Thược không có1người nên phải nhanh đến đó.
Sau khi đi mắng anh trai như mắng kẻ thù một trận, cô mới lấp liếm một câu: “Sáng nay anh trai chị có việc gấp bị công ty gọi đi rồi, nếu không thì chị nhất định sẽ áp tải anh ấy đến tạ tội với em.”
Hạ Tiểu Ngư không hề phát hiện ra lúc không thấy Hạ Vũ đến, nụ cười bên môi Hạ Tiểu Thược hơi gượng. Bây giờ nghe thấy mục tiêu không ở nhà, cô ta cảm thấy bản thân như đang đánh lên bịch bông vậy. Lúc cô ta bị người ta cướp túi ngoài việc tức giận ra thì phản ứng đầu tiên chính là… cơ hội đến rồi.
Nếu như cô ta xảy ra chuyện trên đường về nhà thì người nhận nhiệm vụ đưa người về nhà là Hạ Vũ chẳng phải sẽ cảm thấy áy náy1sao? Cũng coi như là cô ta cho Hạ Vũ một cái bậc thang để Hạ Vũ đến thăm cô ta. Không ngờ người ta lại không có nhà, đúng là uổng phí một lần bị thường.
Đồn cảnh sát vừa giao ban xong, cảnh sát phụ trách việc của Hạ Tiểu Thược đã đến căng tin ăn cơm. Không phải ông thiếu trách nhiệm mà là hai bên đang đợi kẻ chủ mưu từ viện đến sau đó bàn bạc chuyện sau.
Hạ Tiểu Ngư ngồi trong đồn cảnh sát nhìn bạn tốt đáng thương của mình, trong lòng lại mắng nhiếc anh trai một lượt. Đồ nhu nhược, đồ không chịu trách nhiệm! Từ nhỏ đến lớn chưa từng làm một việc gì giống việc đàn ông nên làm. Thô lỗ với con gái như vậy, cô thật đau lòng thay cho chị dâu tương lai mà!
Hạ Tiểu Ngư cầm lấy bàn tay đã băng bó của bạn tốt, đau lòng nói: “May mà em không xảy ra chuyện gì, nếu không chắc chắn chị sẽ đánh chết anh trai chị.”
“Không liên quan đến anh ấy...” Hạ Tiểu Thượng dịu dàng nói hộ Hạ Vũ.
Hạ Tiểu Ngư vừa nhắc đến anh trai là tức giận. Xảy ra chuyện rồi mà anh trai cô vẫn chẳng áy náy chút nào, cũng không hề đến thăm. Trên thế giới này vậy mà vẫn còn loại đàn ông như vậy: “Sao lại không liên quan đến anh ấy? Nếu như anh ấy đưa em về đến tận cửa nhà thì sẽ không xảy ra chuyện này. Đáng đời đến nay anh ấy vẫn chưa có bạn gái, chị cho em biết, anh ấy à...” Chính là một kẻ nhu nhược, bị đối đãi không công bằng cũng không dám nói một tiếng. Lúc bị hãm hại sợ người ta có tiền có quyền liền thu mình lại, anh trai cô quả thật là một đống bùn đểu, không trát tường được.
Hạ Tiểu Thương mở to mắt đợi nghe xem Tiểu Ngư sẽ nói gì với cô ta.
Tiểu Ngư định nói nhưng lại dừng lại, nghĩ đến việc nói anh trai mình như vậy với người ngoài thì bản thân cũng chẳng được lợi gì, lại còn khiến bạn tốt cảm thấy anh mình không tốt. Lời nói như vậy giữ lại để mắng anh trai cô đi: “Không nhắc đến anh ấy nữa, nghĩ đến là tức, đợi chị gọi điện cho luật sư của chị, đảm bảo sẽ dọa tên trộm kia chết khiếp.” Luật sư đó, cô là người có luật sư tư mà.
Vẻ mặt Hạ Tiểu Thược mất tự nhiên, Hạ Tiểu Ngư trước đây còn không bằng cô ta, vậy mà bây giờ đến cả luật sư cũng có. Một người đắc đạo gà chó thăng thiên. Vậy thì đã làm sao, Hạ Tiểu Ngư cũng thăng thiên rồi, sao cô ta không thể hưởng sái một chút chứ?
Hạ Tiểu Thược khôi phục lại ý chí, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần. Không phải chỉ là một tên đầu gỗ không biết đưa con gái về tận nhà thôi sao?
Hạ Tiểu Ngư vừa cầm lấy điện thoại, thì chuông điện thoại vang lên.
Tiểu Ngư hơi kinh ngạc, chị cô? Lúc này?: “Chị? Sao thế? Có việc gì không ạ?” Không phải chị nói tuần này chị không về sao?”
Hạ Tiểu Thược ở rất gần Tiểu Ngư, nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia thì tinh thần phấn chấn, đây chính là Hà phu nhân trong truyền thuyết...