*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. ...
Hạ Diệu Diệu ở gần đó nên đến, không biết não Hạ Vũ mọc ở đâu nữa, cậu lại làm ra cái chuyện gì đây?
Nhưng suy cho cùng cô vẫn đau lòng vì em trai nhà mình không hiểu biết, em dâu chắc vẫn phải đợi.
Nói thật, cô không trách Hạ Vũ. Chỉ là cô sợ những chuyện sau này sẽ gây phiền phức cho Hạ Vũ và Tiểu Ngư nên mới rẽ qua, suy cho cùng bây giờ trách nhiệm liên đới cũng khá phổ biến.
Hạ Tiểu Ngư gặp được chị gái, bất giác ngây người. Bài học lần trước quá sâu sắc, cô dám gào vào mặt Hạ Vũ nhưng lại không dám có ý định muốn tiếp cận chị Cả càng ngày càng khác. Đặc biệt là lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh rể, cô càng không3dám hít thở: “Chị...”
Hạ Diệu Diệu nhìn dáng vẻ này của cô liền tức giận, nửa đêm rồi, công ty nào chào đón người mới đến tận mấy giờ sáng. Chỉ để thể hiện bọn em hiểu tình bạn, biết giao tiếp, quan hệ tốt thôi sao?
Sự hưng phấn khi chị gái tự mình đến của Hạ Tiểu Ngư đã không còn nữa, cô cúi thấp đầu, dần dần có chút sợ.
Hạ Diệu Diệu đặt tay lên trên chiếc bụng đã hơi lộ ra, trừng mắt nhìn Tiểu Ngư: “Đi thôi, chị vào hỏi xem có chuyện gì.”
Người đằng sau cũng lập tức đi theo.
Hạ Tiểu Ngư vội vàng đuổi theo người đi theo sau lưng chị gái...
Mặc kệ trước đây xuất thân của Hạ Diệu Diệu thế nào, nhưng bây giờ cô là phó tổng của một văn phòng trị giá gần2trăm triệu. Cho dù là trước đây, cô cũng từng chiếm một vị trí tại một trong năm trăm doanh nghiệp đứng đầu thế giới. Sau khi gả cho Hà Mộc An, việc hủy đi tiền đồ của một vài người đối với cô cũng là việc dễ dàng.
Bởi vì thân phận khác trước, nhìn nhiều hơn, biết nhiều hơn, tất cả mọi người đều không dám phản đối cô. Cũng chỉ có lúc khóc lóc om sòm với Hà Mộc An cô mới giống như trước đây, bùn xấu không trát nổi tường. Thật ra lúc rời khỏi Hà Mộc An cô chính là Hà phu nhân, có khí chất được Hà gia tôn lên. Không cần cố tình thể hiện vẫn có sự ung dung, thản nhiên như thường.
Hạ Diệu Diệu đi vào liếc mắt nhìn qua người bị hại, ban1đầu vẫn còn xa lánh, nhưng sau đó lập tức tỏ ra thân dân.
Tim Hạ Tiểu Thược đập thình thịch, cố gắng lắm mới không tránh ánh mắt nhìn như dịu dàng của đối phương. Vì sao cô ta phải tránh?
Hạ Tiểu Thược hơi hoảng loạn, cũng không biết vì sao. Cô ta chỉ biết là lúc cô cười thì cô ta cũng cười, thậm chí còn phải cười càng ngây thơ, khiêm tốn hơn đối phương, cố gắng thu lại cái phần tâm tư của mình vì sợ bị đối phương phát hiện, giẫm đạp lên.
Ánh mắt Hạ Diệu Diệu hơi nghiêm khắc, cô không thích cô gái này. Người từng trải nhìn người trong cuộc, vừa nhìn Hạ Diệu Diệu đã nhìn ra cô gái này không đàng hoàng. Cô giống như người lớn đang nhìn đứa trẻ đầy mưu kế1xem có nên tính toán với chúng hay không.
Sự oán trách của Hạ Diệu Diệu khi Hạ Vũ không đưa đối phương đến tận cửa nhà khiến đối phương gặp nạn đã lập tức tan thành mây khó. Cô còn cảm thấy may mắn vì em trai nhà mình không nhanh nhạy. Nếu như cậu lại mang tới cho cô một màn không lấy cô gái này thì không lấy người khác, thì chẳng phải ngày nào cũng sẽ gây sự với cô sao.
“Không sao chứ?” Sự thân thiết nơi đáy mắt Hạ Diệu Diệu nhạt đi mấy phần, cô mang theo sự khách sáo lịch sự của người làm chị. Với thân phận hiện nay của cô, chỉ cần không gần gũi thì sẽ cho người ta một cảm giác xa cách không biết từ đâu tới.
Hạ Tiểu Thược không biết vì1sao mà bản thân vẫn cúi đầu: “Không... không...”
Đã có người ra tiếp đón, người đàn ông đi sau lưng Hạ Diệu Diệu tiến lên không để những người này nhắc đến Hà phu nhân.
Hạ Diệu Diệu thuận thế ngồi sang một bên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người bị hại. Cô ra hiệu cho Tiểu Ngư cũng ngồi xuống, giọng nói không mặn không nhạt: “Ăn sáng chưa?”
Hạ Tiểu Ngư ngồi ngay ngắn: “Chưa... em chưa ăn...”
Hạ Tiểu Thược đột nhiên hơi sợ hãi, bởi vì người phụ nữ này cứ ngồi như vậy không hề có ý định đi qua chào hỏi những người nhìn qua có vẻ rất có địa vị trong đồn, từ tối qua đến hôm nay cô ta chưa từng nhìn thấy họ.
Nhưng chị của Hạ Tiểu Ngư chỉ ngồi ở đây giống như thật sự chỉ đến xem cô ta. Vậy... vậy đám người kia không phải... không phải nên chào hỏi người phụ nữ trước mặt này sao?
Hạ Tiểu Thược không biết vì sao lại nhớ đến hôm đó ở sân bóng. Người đàn ông đó cũng như vậy, rõ ràng xung quanh đều là người nhưng anh vẫn có thể một mình đứng ở đó. Nhìn qua thì rất lạc loài nhưng tất cả mọi người đều biết sự tồn tại của anh.
Việc này đã vượt qua phạm vi cô ta có thể hiểu được nên khiến cô ta không còn tự tin nữa. Cô ta không biết phải dùng cách nào để bản thân trở nên không ngốc nghếch.
Hạ Tiểu Thược cố gắng tỉnh táo lại. Cô ta không ngừng tự củng cố niềm tin của mình, cô ta nghĩ tướng mạo của cô bình thường, mắt cao hơn đầu. Vậy thì có gì mà cô ta phải sợ? Sợ gì chứ? Hạ Tiểu Thược, mày phải tự tin lên!
Hạ Diệu Diệu không quá xinh đẹp nhưng không hề xấu xí, ngược lại khí chất của cô quá tuyệt vời. Nếu không thì cho dù Hà Mộc An có mắt mù thì Cao Trạm Vân cũng không thể nào mắt mù được. Trong tình trạng có một đứa con mà có thể khiến một người đàn ông không tồi lấy cô, Hạ Diệu Diệu không thể nào chỉ dựa vào sự ngây thơ.
Vì vậy Hạ Diệu Diệu vừa nhìn Hạ Tiểu Thược đã nhìn ra: “Chưa ăn thì đi ăn đi. Lát nữa Tiểu Lý sẽ nói cách xử lý cho bọn em.” Sau đó cô đứng dậy, vừa đi vừa dạy dỗ Tiểu Ngư: “Giỏi rồi, nửa đêm dám ở bên ngoài lang thang.”
“Chị, em làm việc đàng hoàng, em... buổi hoan nghênh...”
Hạ Tiểu Thược cúi đầu, bị áp chế tinh thần từ đầu đến cuối khiến cô tức giận. Nhưng cô không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào chị, dường như chỉ nhìn một cái chị đã biết cô đang nghĩ gì, giống như bị lột da vậy, khiến người ta rất không thoải mái.
Hạ Tiểu Thược có yêu bản thân đến mức nào thì lúc này cũng biết bản thân đã khinh địch rồi. Người phụ nữ trước mắt này không hề giống Hạ Tiểu Ngư miêu tả chút nào. Phẩm chất thanh cao, một lòng hướng thiện, không chịu được khi nhân gian khổ ải. Hạ Tiểu Ngư mắt mù mới cảm thấy chị ấy ngây thơ vô hại.