Đám Cưới Hào Môn

Chương 434: Hụt hẫng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hạ Tiểu Thược tức giận, mở to mắt, hận không bịt được mồm cậu lại, dù thế nào thì cũng không thể vào Mẫn Hàng. Hạ Tiểu Thược gần như là cuống quá mà đỏ cả mắt, cô ta cúi đầu, tủi thân khóc ra tiếng lần nữa. Sao cô ta lại đen đủi vậy chứ, sao lại đáng thương vậy chứ, chỉ là một công việc mà cũng có người giống như phòng trộm hỏi đông hỏi tây.

Nếu như giá trị của cô ta không tầm thường, cô ta có quyền có thế thì ai dám hoài nghi cô ta như vậy. Cho dù cô ta có dùng cái cớ như kiểu muốn thể nghiệm cuộc sống thì cũng có người tin. Nhưng bây giờ thì dù cô ta có xin một chân bảo vệ cũng sẽ có người hoài nghi, những người này dựa vào cái gì mà hoài3nghi cô ta?

Hạ Tiểu Ngư thấy cô ta khóc, trong lòng thấy đáng thương thay. Cho dù Tiểu Thược có ý đồ khác, nhưng cũng giống như cô trước đây, đó là hành động phải bất đắc dĩ thế nào mới sử dụng chứ: “Tiểu Thược...”

Hạ Vũ chỉ dựa vào tâm lý này đã định tội cho cô ta rồi. Khóc, khóc có thể làm gì, có thể chứng minh cô ta oan ức hay là chứng minh cô ta trong sạch à, chỉ có thể chứng minh cô ta đang chột dạ thôi: “Tôi vẫn câu nói đó, cho dù cô có kế hoạch gì thì nhằm vào Hạ gia chúng tôi, nhằm vào Tiểu Ngư tôi cũng sẽ không quan tâm, nhưng nếu như cô dám nhằm vào anh rể tôi...” Hạ Vũ cười lạnh: “Cô thử xem, thuận tiện bảo Tiểu Ngư kể cho cô nghe việc nó2từng suýt bị bán ra nước ngoài làm gái như thế nào.” Hạ Vũ nói xong cũng chẳng thèm nhìn phản ứng của Hạ Tiểu Thược, lập tức quay người đi.

Hạ Tiểu Ngư bởi vì tiếng đóng cửa mà co rúm lại, cũng bởi vì câu nói cuối cùng của Hạ Vũ mà kéo giãn khoảng cách với Tiểu Thược, tuy sự đồng cảm với Tiểu Thược vẫn không thay đổi.

Nhưng nhắc đến chị Cả, nhắc đến người anh rể máu lạnh kia, cô lực bất tòng tâm, cho dù cô cam tâm đáng thương để người ta lợi dụng mình, nhưng nó không bao gồm việc lợi dụng cô để bẫy chị cô: “Chị... chị đi trước đây, em đừng khóc... Anh trai chị... lời của anh ấy em đừng để trong lòng... Chỉ cần em không động đến chị gái và anh rể chị... cố lên…” Hạ Tiểu Ngư1không nhìn khuôn mặt đột nhiên ngẩng lên của Hạ Tiểu Thược, vội vàng chạy mất.

Cô là em gái, không được giúp người khác, cũng không muốn ác mộng lặp lại lần nữa, cô thật sự sẽ bị anh rể “không cẩn thận” bán mất, Tiểu Thược, xin lỗi...

Lúc cửa đóng lại Hạ Tiểu Thược liền quơ hết đám ly thủy tinh trên bàn xuống đất. Lửa giận trong lòng bốc lên, một đám ngu ngốc, cố lên, cố cái tổ tông nhà cô!

Hạ Tiểu Thược không hay mắng người, nhưng lại bị đôi anh em này làm cho tức đến uất nghẹn. Người đàn ông thì bắt nạt phụ nữ, người phụ nữ thì ngu ngơ, chị Cả thì tâm tư thâm trầm, sao ông trời lại để nhà này bay lên thành phượng hoàng chứ, quả thật là không có mắt.

Cô ta có gì sai? Sao cô ta chỉ1đáng là một người đáng thương? Từ nhỏ đến lớn cô ta không đủ nỗ lực sao? Là cái tên họ Khang kia cậy mình có vài đồng tiền thối cảm thấy mình là tình thánh, cô ta chỉ là không cự tuyệt mà thôi.

Còn có đám người rõ ràng có bạn gái rồi vẫn ân cần với cô ta, chẳng lẽ là lỗi của cô ta chắc?

Hạ Tiểu Thược nằm nhoài ra sofa khóc, lần này nước mắt là thật, sao cô ta lại đen đủi vậy chứ.

Tiếng điện thoại vang lên không ngừng, Hạ Tiểu Thược không nhận. Cô ta buồn bực, muốn khóc, cô ta làm sai gì chứ? Đám người vừa thoát ra khỏi bùn nhơ kia hủy hoại cô ta như vậy, cô ta không có nhân cách sao?

Tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt, Hạ Tiểu Thược thấy phiền liền lau nước mắt rồi1nghe điện thoại. Nếu như là mấy cuộc gọi rác nhất định cô ta sẽ mắng cho một trận.

“Cô Hạ phải không? Cô Cố Tích bảo tôi chuyển lời đến cô, cô ấy dừng việc trợ cấp cho cô và hi vọng trong khoảng thời gian sắp tới, cô sẽ hoàn trả số tiền năm ngoái cô ấy đưa cho cô. Cô Hạ... cô Hạ, cô có nghe không?... Cô Hạ...”

Hạ Tiểu Thược ngây ngốc bỏ điện thoại xuống, trong đầu trống rỗng, trả lại tiền? Ha... ha ha... nếu như không phải xót tiền mua điện thoại mới thì cô ta đã đáp điện thoại đi rồi.

Hạ Tiểu Thược đột nhiên tích đầy thù hận trong mắt, đều đến đạp lên cô ta đúng không? Cố Tích là cái thá gì? Cô bất nhân với tôi như vậy thì vì sao tôi phải có nghĩa với cô?

Ai bảo cô lo chuyện bao đồng, ai bảo cô lắm lời cắt đứt đường tiền tài của tôi, vậy thì lấy máu đổi máu, cô cũng chẳng có kết quả tốt đâu.

Hạ Tiểu Thược phẫn hận cầm điện thoại lên gọi cho Khang Thự Nghiệp.

“Alo.”

Hạ Tiểu Thược không nhịn được mà bắt đầu khóc lóc thút thít, giả vờ đáng thương.

Trái tim Khang Thự Nghiệp khẽ run lên, anh ta dừng làm việc: “Sao thế?”

“Khang... Khang phu nhân bảo em trả tiền... em.... có phải em làm sai gì khiến phu nhân không vui không...” Xem ai chết khó coi hơn.

Khang Thự Nghiệp đột nhiên nhớ đến lời tối hôm qua của Cố Tích, sự thương cảm đang dâng lên lập tức vỡ vụn. Anh ta không dám dây vào, việc Lâu gia sụp đổ vẫn còn ở trước mắt, anh ta không phải không dám thử, mà là... không đáng vì một người phụ nữ thay lòng đổi dạ mà bỏ ra nhiều như vậy.

Trước đây quả thật anh ta cảm thấy cô gái này rất được, nhưng cô ta lại có quá nhiều dã tâm, ngài Hà là người thế nào, cái gì cũng cần à? Nhìn lại gu trước đây của ngài Hà, loại cháo thanh đạm như Hạ Tiểu Thược này thật sự không có cửa.

Nhưng suy cho cùng cũng là cô gái mình từng thương tiếc, có một số lời anh ta vẫn bằng lòng nói: “Em là một cô gái tốt, nhưng Hạ gia không phải em có thể động vào. Chị Cố phân rõ ranh giới với em cũng là việc bất đắc dĩ, anh khuyên em một câu là đừng có ý gì với Hạ gia, ngài Hà không dễ nói chuyện đâu.”

Nói xong Khang Thự Nghiệp cũng vội vàng tắt máy, chỉ sợ nói nhiều sẽ dây dưa với đối phương.

Hạ Tiểu Thược ngây ngốc nhìn điện thoại, thiếu chút nữa thì bùng nổ. Anh ta có ý gì? Anh ta có ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.