*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Bội phục.” Vừa đánhh vừa xoa, đúng là tấm gương của việc mặt dày. Chẳng trách ngài Bái thường nói thủ đoạn của Hà gia đáng để học tập. Giang Khách của bọn họ có ý muốn làm Hình đường cho người ta, nhưng lại không có cơ hội.
...
Buổi sáng Diệu Diệu thức dậy, thấy bụng không thoải mái nên xin nghỉ. Sau khi bác sĩ khám xong Hạ Diệu Diệu cầm một quyển sách ngồi dưới gốc cây tử đằng nhìn biển hoa nghỉ ngơi.
Quả Bóng Trắng cuộn tròn bên cạnh ghế quý phi, đuôi cuộn thành quả bóng, ngủ dưới ánh nắng mùa thu xuyên qua kẽ lá.
Hạ Diệu Diệu đọc sách được một lúc thì mệt, đắp chăn mỏng lên nghỉ ngơi.
Lúc Hạ Thượng Thượng trở về thấy mẹ và Quả Bóng Trắng còn chưa tỉnh lại nên lặng lẽ lên lầu tắm rửa thay quần áo.3Sau đó cô bé mang khuôn mặt đã đen hơn hai phần nghịch đất ở bên cạnh mẹ.
Lúc Hạ Diệu Diệu tỉnh lại quay đầu qua nhìn mơ hồ nhìn thấy Thượng Thượng mặc quần áo thể thao đang đào đất.
Thượng Thượng cảm thấy ánh mắt nóng bỏng liền quay đầu qua cười với mẹ, nụ cười xán lạn ngây thơ.
Diệu Diệu dang hai tay ra.
Thượng Thượng vứt cái xẻng đi nhào qua, vùi đầu trong lòng mẹ, dùng sức ôm chặt không muốn đứng dậy.
Hạ Diệu Diệu mỉm cười vỗ lưng an ủi con gái, cũng không hỏi gì cả.
Hai mẹ con ôm nhau như vậy rất lâu mới buông ra, vẫn là Thượng Thượng không nhịn được càu nhàu tý nữa cô bé phải ăn cái gì ăn cái gì, nói ra cả một bàn Mãn Hán mới chịu ngậm miệng.
Hạ Diệu Diệu không ngừng gật đầu, gật2đầu, cuối cùng cô hứa cái gì bản thân cô cũng quên luôn cả rồi. Con gái gầy rồi, con gái đen đi rồi, con gái lớn rồi: “Nói với ba chưa?”
Hạ Thượng Thượng gật đầu.
“Ba con vẫn luôn rất nhớ con, khoảng thời gian gần đây nghỉ ngơi không tốt.”
Hạ Thượng Thượng gật đầu thể hiện đã biết.
“Mẹ cũng nhớ con.” Hai người nhìn nhau cười thoải mái, còn về lần du lịch này Thượng Thượng thu hoạch được những gì thì trong thời gian ngắn không thể bộc lộ ra được: “Đi, mẹ đưa con đi thăm bà nội.”
.... Gâu gâu...
Quả Bóng Trắng dùng đôi chân ngắn ngủn đuổi theo.
...
Hạ Diệu Diệu vừa gọi điện thoại vừa tức giận với Hạ Vũ: “Lần này thì hay rồi, Hạ Tiểu Ngư càng ủ rũ hơn.”
“Ủ rũ thì ủ rũ, nó nên thành thật lâu rồi, nó tưởng nó là1ai? Đấng cứu thế? Chị mặc kệ nó đi.”
Hạ Diệu Diệu lạnh mặt, bởi vì chuyện lần trước mà Tiểu Ngư bị dọa không nhẹ, mãi mới khởi sắc thì lại bị Hạ Vũ đánh cho một gậy, người có tâm lý yếu như nó sẽ nghĩ thế nào: “Việc này em để nó biết làm gì?”
“Chuyện nó mang về thì sao nó lại không nên biết?”
“Cánh em cứng rồi hả? Dám cãi lại chị.”
“...” Hạ Vũ im lặng.
Hạ Diệu Diệu buồn phiền, nhưng cũng không hoàn toàn vì Tiểu Ngư: “Em nói xem ai chẳng có tự tôn, em tìm đến tận cửa như vậy chẳng phải khiến người ta mất mặt à? Đàn ông bọn em làm việc không biết suy nghĩ đến cảm giác của người khác à? Suy cho cùng người ta cũng chẳng làm gì em không phải sao?... Được rồi, cho dù có làm1gì em thì em cũng không nên đi tìm con nhà người ta chứ. Em nói em thế này sau này tìm vợ thế nào? Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi, đối với con gái như vậy...”
Cửa mở ra, Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Mộc An rồi tiếp tục dạy dỗ em trai. Chủ yếu là việc này làm khiến cô chẳng nhìn thấy được tương lai có thể hưởng phúc của em dâu. Con gái nhà người ta có xấu hơn nữa thì cũng là phụ nữ, biết rồi thì tránh xa ra, lại còn tìm đến tận nơi gây sự: “Em cảm thấy em đáng giá đến mức nào mà khiến người ta phải nhớ mong...”
Hạ Vũ cũng không thèm tranh luận, cũng không nhắc tới việc cậu cảm thấy người đối phương nhớ mong là anh rể.
Hà Mộc An đưa đồ cho trợ lý, nghe nội1dung cuộc điện thoại mà như mình chẳng biết gì, chỉ lẳng lặng bế con gái lên tầng thay đồ.
Hạ Diệu Diệu càu nhàu Hạ Vũ một lúc lâu mới không tình nguyện tắt máy, càng nghĩ càng tức giận, đợi Hà Mộc An xuống lại tiếp tục càu nhàu: “Năm nay em được uống rượu mừng của nó mới là lạ.”
Hà Mộc An ung dung thả Thượng Thượng xuống, không nhắc đến việc sáng nay: “Nó vẫn còn nhỏ, không vội.”
“Nhỏ cái gì mà nhỏ, hai mươi sáu hai mươi bảy rồi, còn không tìm nhanh thì những cô gái tốt đều bị chọn hết rồi.” Cái này còn không phải việc quan trọng nhất à: “Nó cứ giống như chẳng hiểu gì cả vậy, liệu có khi nào có gì với cái cậu Thúc Tùng Cảnh kia không?” Hạ Diệu Diệu nói xong thì căng thẳng nhìn Hà Mộc An, anh ở bên ngoài biết nhiều, không chừng đang giấu cô.
“Em nghĩ lung tung gì vậy, mau ăn cơm.” Hà Mộc An để lại cho cô một bóng lưng thong dong: “Hôm nay không đi làm?”
“Ừm, kiểm tra thai. Buổi chiều học đan len với dì Cao, chuẩn bị đan cho Thượng Thượng một đôi găng tay.
“Không muốn, con muốn khăn quàng cổ.”
“Được, khăn quàng cổ.” Thượng Thượng vừa trở về nên Hạ Diệu Diệu không mắng cô bé, ngược lại còn xoa đầu, đang lúc tình cảm mẹ con ngọt ngào: “Cũng không biết cô gái bị nó tìm đến tận cửa liệu có nghĩ thông không?”