*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. ...
“Ngài Hà xuống rồi, anh đi chào hỏi ngài Hà rồi chúng ta về, em đừng chạy lung tung anh về luôn có biết không, không được chạy lung tung.”
Mắt cô gái sáng lên: “Ngài Hà? Là ngài Hà mà bọn họ thường hay nói sao? Tốt quá, em có thể đi gặp ngài Hà không? Em cũng đi, em cũng đi... anh Tần...”
Tần Đình thở dài, xoa đầu cô ấy thỏa hiệp: “Sau khi qua đó không được nói chuyện, mắt không được nhìn chằm chằm người ta, không được... Thôi bỏ đi, Hà Mộc An không phải là người thích tính toán chuyện nhỏ.”
Cô gái cực kì hưng phấn: “Em yêu anh Tần nhất, anh Tần yên tâm em nhất định sẽ không gây phiền phức cho anh. Em biết mà, anh quá coi3thường em rồi.”
Tần Đình nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô ấy, lắc đầu cười: “Được, tin em.” Huống hồ không phải anh không muốn mang cô ấy theo mà là sợ cô không thích giao tiếp với người lạ.
Tần Đình muốn chào hỏi Hà Mộc An thật ra cũng rất đơn giản. Mặc dù hôm nay Hà Mộc An đứng ở đây vui cùng mọi người nhưng đó chỉ là nói vui thôi. Những người có thể đến chào hỏi anh đều là những người từng gặp trong hội nghị, cấp bậc không đủ không có quan hệ thì không ai dám chủ động tiến lên.
Tần Đình là người mà được các giám đốc phía dưới coi trọng, giới thiệu với Hà Mộc An cũng không quá đề cao. Dựa vào danh tiếng bây giờ2của Tần Đình thì trong buổi tiệc này lúc về anh phải chào hỏi chủ bữa tiệc.
“Chào ngài Hà, lại gặp mặt rồi.” Thái độ của Tần Đình rất đúng mực, ngoài những người có quan hệ lợi ích với Hà Mộc An ra thì sẽ không có ai đi tìm hiểu kĩ về Tập đoàn Hòa Mộc, chỉ biết anh kinh doanh mấy lĩnh vực, kết quả đều rất tốt.
Hà Mộc An cũng không cự tuyệt người khác, những lúc có thể giữ thể diện cho cấp dưới thì sẽ không chối từ, huống hồ hai người này vừa khiến anh thất bại trước mặt Diệu Diệu.
Hà Mộc An vươn tay ra: “Cũng coi như là duyên phận.” Thu tay lại, ánh mắt anh dừng lại trên bông hoa hồng: “Phu nhân nhà anh thích1là được, hi vọng là đồ phu nhân là tôi tặng không khiến phu nhân cảm thấy khó xử.”
Cô gái không định nói chuyện nhưng nghe thấy người đàn ông truyền kì trước mắt này nhìn mình, cô ấy không nhịn được mà mở to mắt: “Ngài nói đây là phu nhân của ngài tặng?” Cô kinh ngạc đến mức quên cả dáng vẻ nghiêm túc, cứ nhìn chằm chằm vào Hà Mộc An.
Tần Đình ngạc nhiên, Hà phu nhân? Người phụ nữ đó là Hà phu nhân? Anh tưởng rằng người phụ nữ vừa rồi giống như tất cả những người anh gặp sau khi về nước muốn lấy thứ gì đó từ chỗ anh. Dáng vẻ phòng bị của anh vừa rồi chắc không qua được mắt đối phương, anh không nhịn được mà1cảm thấy bản thân mình buồn cười. Nhưng đối phương vẫn tặng đồ cho vợ anh chắc là không thèm tính toán với anh.
Hà Mộc An nhàn nhạt nói: “Phu nhân của tôi thích những thứ trang phục này, bình thường đều bỏ một nửa thời gian ở vấn đề này. Đồ trong tay cô là hàng mới do cô ấy và Cao Nhã Mỹ hôm nay mới làm ra, đồ của phụ nữ, tôi không hiểu lắm còn hay nói cô ấy phối màu quá trầm, không ngờ phu nhân lại thích, tôi không sợ đầu tư của mình bị thua lỗ rồi.”
Tần Đình lập tức ý thức được giá trị của chiếc áo choàng ngài Hà nói mà anh không đặt trong mắt này, ánh mắt hơi trầm xuống.
Mắt cô gái sáng lên không1nhịn được mà mở miệng lần nữa: “Dì Cao?” Đồ của bà ấy là cấp bậc truyền thuyết đó, sức mê hoặc đối với phụ nữ còn lớn hơn sự hướng tới Hà Mộc An của cánh đàn ông: “Vậy mà em lại được tặng một món đồ do Cao Nhã Mỹ tự tay làm, sao em lại may mắn vậy chứ?” Nói xong cô ấy lại vui vẻ nhìn món quà trong tay.
Hà Mộc An liếc cô gái một cái thấy cô ấy không hề giả vờ mới hài lòng gật đầu, không uổng lần nói nhiều này của anh.
Người giới thiệu Trâu tổng vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, ông đang buồn bực lượng chữ “nhả ra” của ngài Hà nhà mình. Trong lòng suy xét, vì sao ngài ấy lại nói nhiều lời thừa như vậy trước mặt phu nhân của Tần Đình, chắc không phải coi trọng bà xã của người ta chứ?
Cô gái ôm chặt lấy món quà, hưng phấn nắm lấy góc áo của chồng dùng ánh mắt nói: Khen em đi, khen em đi, người em tùy tiện làm quen lại là Hà phu nhân, nhận được món quà quý trọng như vậy nhất định là do Hà phu nhân cảm thấy em rất đáng yêu, rất hiểu chuyện.
Tần Đình bất lực, nhưng vẫn chính thức nhận món quà này của ngài Hà, ai bảo cô ấy thích chứ: “Cảm ơn ngài Hà.”
“Thích là được.”
...
Hoàng Vĩ Nghiệp không phải cận thần, thật sự không phải. Cho dù trong buổi tiệc cuối năm không quan trọng lắm của tập đoàn cũng không ai dám nói lời vô ích với ngài Hà.
Nhưng lần này Hoàng Vĩ Nghiệp không thể không nói lời vô ích, sau khi Tần Đình đi thì ông chạy đến trước mặt ngài Hà nói phán đoán của mình: “Tôi cảm thấy có lẽ là Hạ Vũ thích Phó Khánh Nhi, Phó Khánh Nhi năm nay ba mươi mốt ba mươi hai, lớn hơn Hạ Vũ bốn tuổi, nói năm tuổi cũng đúng.” Nội dung của lần báo cáo này khiến anh ta hơi e ngại, sợ cuộc sống về già khó lòng đảm bảo.