*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bà Hạ lườm, chỉ có cô là tốt thôi: “Mẹ làm việc tự biết có chừng mực.”
“Vâng, rất có chừng mực.” Hạ Diệu Diệu bỏ con gái xuống, để nó tự chơi với Quả Bóng Trắng, Khả Tín đi ngay sau cô bé: “Lấy ảnh của người ta còn toàn là ảnh mặt mộc nữa?” Thử nghĩ nếu mà ảnh của mình cũng bị đem ra như thế này thì...
“Mẹ cũng lấy ảnh của Hạ Vũ gửi đi rồi, làm gì có chuyện lấy ảnh con gái của nhà người ta mà không cho ảnh con trai nhà mình chứ, con gái nhà người ta cũng đâu phải không biết ngại ngùng, toàn là những cô gái tốt nên mới giới thiệu cho anh trai con đấy, trông vẻ ngoài cũng ổn, mẹ cũng không3yêu cầu gia thế người ta phải như thế nào, chỉ cần con người tốt là được.”
Hạ Diệu Diệu nghe thế thì phụt cười.
Bà Hạ thấy thế liền nổi xung, biểu cảm hiền từ lúc nãy chẳng thấy đâu nữa: “Cười gì mà cười!”
Hạ Diệu Diệu vội vã lắc đầu, ý là không có gì cả, chỉ là cô cảm thấy mẹ nói gia thế không quan trọng có hơi buồn cười, phải nhớ là ngày trước hồi cô chọn mục tiêu kết hôn cho Tiểu Ngư thì tiêu chí gia thế đặt lên hàng đầu, chỉ cần gia thế tốt thì tất cả đều tốt.
Ánh mắt bà Hạ ghim chặt con gái, sao bà lại không biết cô nghĩ gì chứ, chẳng qua là... bà có hơi áy náy, may mà vẫn chưa gây2ra chuyện lớn, nhưng bà vẫn thấy rất có lỗi với Tiểu Ngư, lúc đó đúng là bà bị tiền che mờ mắt sao có thể cảm thấy người đàn ông đó thích hợp với Tiểu Ngư chứ. Với tính cách đó của con bé làm sao có thể đối phó với một gia đình phức tạp như thế, cứ cho là con bé có số để gả vào nhà đó nhưng chắc chắn cũng chẳng thể nào hưởng hạnh phúc được. Chuyện của Tiểu Ngư cứ để sau vậy, dù sao chuyên của Hạ Vũ vẫn còn chưa đâu vào đâu.
Bà Hạ lười tranh cãi với Hạ Diệu Diệu, nhìn lướt qua xấp ảnh mà họ đã xem được một nửa: “Có chọn được cô nào không?”
Hạ Diệu Diệu xem qua, thấy đều ổn1cả, cô có nét mặt hiền hòa, cô có đôi mắt rất đẹp, cô lại nhìn rất thân thiện...: “Phải để cho Nhị Vũ xem chứ, nó đồng ý thì mới được.”
Hạ Tiểu Ngư vừa lật xem vừa gật đầu: “Chị con nói rất đúng, hơn nữa chị dâu của con sao có thể để chúng con chọn chứ, thế nào cũng phải để anh con chọn xong thì bọn con mới có quyền lên tiếng.”
“Chỉ có mày là lắm mồm, mày tưởng mẹ không biết gì chắc, nếu không phải không có cô nào lọt vào mắt anh mày thì...” Câu cuối cùng còn kèm thêm rất nhiều tiếc nuối, nhiều cô gái tốt như vậy, bà cứ nghĩ thế nào cũng chọn lấy được một hai cô, kết quả thì sao, nó nhìn1hết lượt các tấm ảnh cuối cùng lại bảo là không thích cô nào cả, vậy thì thì từ chối ngay từ đầu có hơn không, như thế bà còn đỡ tức!
“Không chọn được cô nào ý hả?” Tiểu Ngư vô cùng kinh ngạc, cô này được mà, cô này cũng rất ổn, Tiểu Ngư nhìn lần lượt lại hai tấm hình mà cô thấy không tồi: “Đều rất ok mà, sao anh con lại không chọn được, có phải là anh không xem hay không!”
Hạ Diệu Diệu ngắm tấm hình trong tay, cô thấy rất được dù trông có hơi già dặn một chút, nhưng lại rất xinh đẹp, nó có thể thích Phó Khánh Nhi, chắc là không quá quan tâm đến vấn đề tuổi tác. Cô nhìn qua phần giới thiệu về1cô gái này, độc lập có sự nghiệp, là một người có yêu cầu không quá cao, chỉ vì chuyện của em gái nên mới lỡ dở đến bây giờ, cũng không khác lắm so với cô gái mà Hạ Vũ thầm mến, thế mà nó cũng không nhìn trúng à?
“Sao mà chưa xem được chứ!” Nói đến chuyện này bà lại bực mình: “Nó nhìn lần lượt từng tấm từng tấm một, không bỏ sót một tấm nào, tấm nào cũng nhận xét một lượt rồi phủ nhận, đúng là muốn làm mẹ tức chết đây mà!”
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn lên: “Thế mẹ còn đưa bọn con xem.”
Hạ Tiểu Ngư cũng vội vàng thêm vào: “Đúng rồi đấy mẹ, Đại Vũ đã nói là không thích rồi.”
“Nó nói, nó nói thì tính làm gì, nó cũng không tự nhìn lại bản thân nó là cái dạng gì, chê người ta hết cái này đến cái khác, nó tưởng nó là anh rể của con chắc. Không cần quan tâm đến nó làm gì, chúng ta cứ chọn đi, chọn được cô nào mai bắt nó đi gặp cô đó.”
Hạ Tiểu Ngư chả còn hứng thú gì nữa, mới đầu thấy xem mặt cũng khá là thú vị nên mới xúm lại xem, cô cảm thấy tình yêu thì phải lãng mạn, hôn nhân cần được tôn thờ, làm sao có thể tùy tiện như thế này, mẹ đúng là làm bừa.
Hạ Diệu Diệu lại không nghĩ như vậy, nhưng mà Hạ Vũ cũng đã nói là không thích rồi, làm vậy không phải là mất công sao.
Cửa phòng được mở ra, Hà Mộc An đi vào.
Hạ Tiểu Ngư vô thức gập tấm ảnh trong tay lại nắm chặt, lặng lẽ lùi lại vài bước cúi đầu đứng ở một bên.
Bà Hạ cũng muốn cất ảnh đi nhưng Tiểu Ngũ dù có tốt đến mấy thì cũng không phải chân thật nên bà muốn cũng không tiện làm, chỉ đành trơ cái mặt già ra hỏi: “Mộc An đến rồi đấy à, ba và Hạ Vũ đâu, có phải đi đánh cầu lông rồi không?”
Giọng Hà Mộc An nhàn nhạt: “Công ty ba gọi điện đến gọi ba đi có việc, Đại Vũ đưa ba đi rồi.”
Bà Hạ thầm nghiến răng, lão già chết tiệt, sửa mỗi cái xe thì có gì to tát, còn chưa thấy ông tăng ca bao giờ, con rể đến chơi ông ta chỉ cần ngồi trò chuyện một lúc, xong rồi nếu không đi luyện viết bút lông thì lại đi ngủ sớm, lần này thì hay rồi còn dám nói là công ty có việc, cũng không sợ Hà Mộc An muốn đưa đi rồi lộ hết chân tướng ra.