*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Một tiếng sau, khắp núi Hà Quang được bao phủ bởi một luồng không khí náo nức vui mừng, cứ như là có vị thánh từ trên trời xuống soi chiếu khắp núi khiến sự ra đời của cậu chủ nhỏ hệt như các hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.
“Chúc mừng lão gia, lão phu nhân.”
Mộc Tú Tranh cười híp mắt nhìn cháu trai quấn tã đang được bế trong lòng, bà cười tươi hết cỡ không hề để ý đế sự xuất hiện của những nếp nhăn tuổi tác: “Mau nhìn này cháu tôi đáng yêu chưa kìa, nhìn chiếc cằm nhọn này đi, còn làn da này nữa, đuôi mắt dài chưa này, vừa nhìn đã biết giống tôi.”
“Giống cả tôi nữa, da trắng thế này.”
“Đúng rồi, đồ mặt trắng.”
Hà3lão gia và lão phu nhân coi như không thấy sự “giao lưu” giữa con trai và con dâu, ánh mắt hiền từ nhìn chăm chú thằng cháu nhỏ, thấy rất ấm lòng, thằng bé khóc to như thế chắc chắn sẽ rất khỏe mạnh hoạt bát.
Ông cụ bà cụ Mộc gia cũng gật đầu đồng tình, đây là đứa cháu trai mang họ Hà đầu tiên của nhà họ Hà, họ cũng không thể không biết điều mà yêu cầu đổi thành họ Mộc được, cũng không thể khuyên cháu dâu ngoại sinh thêm đứa nữa, cháu ngoại của họ không phải đứa dễ nói chuyện, nói tóm lại con gái nhà họ Mộc gả vào đây là thiệt rồi, ông bà cụ vừa không thể khuyên con gái sinh thêm một2con trai, lại không thể khuyên cháu dâu ngoại sinh thêm cháu trai để nó mang họ Mộc, ấm ức quá.
“Tiểu An đâu nhỉ?”
“Không thấy, chắc đi xem vợ nó rồi.”
...
Hạ Diệu Diệu mới sinh xong cơ thể còn rất mệt mỏi, nhưng lại không ngủ say, khi nhìn thấy Hà Mộc An ung dung ngồi bên giường nắm tay mình thì cô thấy hụt hẫng vô cùng, còn khó chịu hơn cả lúc sinh hồi nãy: “Em đẻ chứ có phải anh đẻ đâu, anh đúng là dát vàng lên mặt em, sao không đi chơi với cô nào đó đã rồi hẵng quay về!” Dù sao xung quanh cũng chẳng có ai.
Hà Mộc An càng nắm tay cô chặt hơn: “Anh chỉ sợ người dưới làm lung tung.”
“Có phải anh thấy1em dù sao cũng phải sinh, người đau không phải là anh, nên để anh đẻ một lần mới phải.”
“...” Hà Mộc An cúi đầu, vuốt ve lòng bàn tay cô.
Hạ Diệu Diệu được anh vuốt ve như thế một lúc thì không còn tức giận nữa: “Em muốn uống nước ấm, anh đi rót đi.”
“Ừ.”
Uống nước xong lại muốn ăn, giày vò Hà Mộc An bảy lần tám lượt xong cô mới thấy bình thường trở lại, lúc này mới có tâm tình báo tin mừng trên trang cá nhân, sau đó nhận về cả đống cảm thán.
“Chờ khi nào cậu về nhà mẹ, tớ sẽ tới thăm, nhà trong ngọn núi đó ra vào bất tiện lắm.:
“Cậu sắp bay lên trời rồi, sinh xong cũng không có gì thay đổi.”
“Xí, vẫn1nhỏ hơn con trai tớ nửa năm.”
“Con gái tớ còn lớn hơn con trai cậu cả mấy tuổi.”
Hà Mộc An ngồi bên giường nhẹ nhàng xoa bóp eo cho cô, người chuyên làm hồi phục sau sinh đứng ở bên cạnh cúi đầu không dám lên tiếng.
Em bé sau khi được bú lần đầu đã được bế sang phòng bên cạnh, dưới sự chăm sóc của anh, cô dần thả lỏng đi vào giấc ngủ.
Còn việc chăm con không nhất thiết phải đích thân cô làm, cô thật sự rất mệt chỉ muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi. Cô rất coi trọng chuyện ở cữ, trong thời gian này không cần quá thể hiện tình yêu của người mẹ.
Những chuyện phức tạp bên lề tự có người lo, cô chỉ cần ăn no1ngủ tốt giày vò Hà Mộc An là được rồi.
“Mẹ ơi, em trai nhỏ đẹp quá.”
Sau khi tỉnh lại cô liền nhìn thấy ba mẹ và cô con gái nhỏ đang ngồi quây quần bên nhau, những đau đớn khi sinh cũng qua rồi, bỗng chốc cô cảm thấy cơ thể khá lên nhiều. Bên ngoài trời đã đổ tuyết, cô nằm trong nhà trò chuyện cùng ba mẹ rồi trêu bé con vừa ra đời, sau một hồi như thế thì giờ cô chỉ muốn nằm xuống giả chết.
Bà Hạ rất không hài lòng, đè thấp giọng nói: “Con phải bế thằng bé nhiều một chút, con nhỏ mình nuôi thì mới gần gũi thân thiết được, không lẽ chờ khi lớn lên để nó thân thiết với người phụ nữ khác.”
Hạ Diệu Diệu biết mẹ đang nói đến Khả Chân nên thấy rất buồn cười, trong mắt của ba mẹ, Khả Chân là một cô gái trẻ trung xinh đẹp còn Hà Mộc An là một người đàn ông bình thường.
Thật ra ở núi Hà Quang, hai người này cách nhau cả ngàn dặm không thể liên tưởng cạnh nhau được, cũng giống như Khả Tín với An An, một năm cũng chẳng nói với nhau được mấy lời, những cô gái giống như vậy ở đây có rất nhiều, sẽ không có loại quan hệ mà mọi người vẫn nghĩ, người ta có gì đó với con cô còn tốt hơn là có gì đó với An An nhà cô.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên hiểu được cảm giác của Hà Mộc An khi cô suốt ngày nghĩ lung tung rồi, toàn là những suy nghĩ không cần thiết: “Con biết rồi...”
Bà Hạ thấy con gái nghe vào tai thì mới thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên lại có cảm giác e dè như lần đầu đến đây, cả một ngọn núi lớn như thế, không chỉ có một đỉnh núi mà là rất nhiều đỉnh núi với nhiều dốc cao vực thẳm, nhấp nhô lên xuống, sáng sớm ra có thể ngắm nhìn biển mây, tối về có thể bay theo gió, còn có đủ các loài muông thú, đúng là khiến người ta khiếp sợ.
Trên đường đến đây còn phải đi qua chốt chặn này đến chốt chặn khác, con gái bà có thể thoải mái mà sống ở đây đúng là không phải người thường.