*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Thằng bé đâu mang họ Hạ, nó lại chẳng phải là cháu đích tôn của chúng tôi, nhìn qua là được rồi không có nhu cầu nhìn nhiều thêm, lúc nữa con cho người đưa ba mẹ về, hai ngày nữa ba mẹ lại đến thăm con.”
“Mẹ đang ở địa bàn nhà họ Hà mà nói cậu chủ nhỏ nhà người ta như vậy à.”
Bà Hạ nhìn quanh một lượt không thấy có ai mới đánh nhẹ con gái một cái: “Con ít gây chuyện thôi.”
Hà Mộc An đứng ngoài cửa.
Bà Hạ chột dạ lấp liếm: “Thời tiết hôm nay không tồi, thích hợp để sinh con, con xem tinh thần của Diệu Diệu tốt chưa kìa…”
Hạ Diệu Diệu cười không ra hơi, mẹ3cô đáng yêu quá, cô không làm khó bà nữa: “Lúc nữa con sẽ nói với An An, để anh ấy cho người đưa mẹ về.”
Bà Hạ nhẹ nhõm cả người, cười với con rể, bà không hề dùng sức đánh con gái thật nên chắc chắn sẽ không đau, bà đâu có ngốc làm sao dám đánh con gái vừa mới sinh xong chứ, lần sau bà sẽ không đến đây nữa, căng thẳng lắm.
Ông Hạ cũng không thích ở lại đây chút nào, thân phận Hà Thịnh Quốc như thế, tiếp đãi thông gia là mà dùng khí thế áp đảo khiến cho ông cảm thấy rất không thoải mái, vừa nghe thấy có thể đi về là kích động đến mức2mong cho cháu ngoại đầy tháng luôn để khỏi phải đến đây nữa.
...
Cháu đích tôn nhà họ Hà ra đời là một chuyện lớn, em bé vừa mới chào đời thì điện mừng và quà cáp cũng lũ lượt được gửi đến khiến nhà kho chật ních phải mở thêm hai kho nữa mới đủ chứa.
Tập đoàn Hòa Mộc lại được nô nức một phen, y hệt như ngày đại hôn của ngài Hà. Trong ngoài núi Hà Quang được trang trí đèn hoa ngợp trời, những con vật được sinh ra cùng ngày với cậu chủ nhỏ đều được gắn lên ký hiệu đặc biệt, những cây tùng mới được trồng cũng được khắc lên dấu ấn của cậu chủ nhỏ.
Đèn đuốc sáng1trưng, trời đã tối.
Mộc Tú Tranh vô cùng yêu thích đứa cháu nhỏ, rất muốn đuổi bà vú trông trẻ đi để bà tự chăm, nhưng bà lại không biết chăm sóc trẻ nhỏ như thế nào, con trai cũng không cho phép bà làm bừa nên chỉ đành dắt đứa cháu gái nhỏ trở về phía Tây. Số bà sao mà khổ đến thế, bà chỉ muốn ở gần cháu để bồi đắp tình cảm, muốn được bên nó từ nhỏ để bù đắp lại những thiếu sót đối với Thượng Thượng, thế mà lại bị ghét bỏ, bà nội như bà còn có ý nghĩa gì.
Hạ Thượng Thượng thấy bà như sắp khóc thì lấy chiếc khăn tay có in hình gấu1nhỏ ra đưa cho bà.
Mộc Tú Tranh cảm động, chỉ có cháu gái của bà là đáng yêu nhất thôi.
Quà cáp và lời chúc vẫn không ngừng được gửi đến núi Hà Quang, người trên kẻ dưới đều bận túi bụi. Tổng quản Mễ lôi cái dây xích to bằng miệng bát ra để khóa cửa núi lại để chuẩn bị cho tiệc đầy tháng của cậu chủ nhỏ.
Bên ngoài ồn ào thế nào, người tới có máu mặt đến đâu thì vẫn không hề ảnh hưởng tới Hạ Diệu Diệu, vì chỉ có những người gần gũi nhất mới có thể đi vào gian phòng này.
Hôm nay Hạ Vũ xin nghỉ phép để đến đây, cậu lớn hơn một tuổi nên càng thêm1nam tính, khoác chiếc áo gió màu xám, quần bò, tóc cắt ngắn trông vừa trẻ trung vừa điềm đạm, Hạ Diệu Diệu rất yêu thích cậu em trai ngoan ngoãn này: “Hai bảy hai tám tuổi rồi, nên yêu đương đi.” Chuyện của cậu với Phó Khánh Nhi cô chưa hề hỏi đến, giờ đã qua nửa năm rồi, yêu thầm gì đó chắc cũng qua đi rồi, nên yêu đương đi thôi.
Hạ Vũ nhìn cháu ngoại trong nôi, nét nào ra nét ấy, nhưng lại không có nhiều nét giống chị gái lắm: “Ừ.” Cậu bé rất đáng yêu.
Hạ Diệu Diệu cảm khái, chỉ mới đó thôi mà cô đã là mẹ của hai đứa con rồi, cứ cảm thấy không lâu trước đó cô còn dẫn hai đứa em chạy khắp đường phố: “Vậy được, chị giúp em giới thiệu một người nhé?”
Hạ Vũ thu ánh mắt lại quay sang nhìn chị gái: “Không cần đâu, em vẫn nhớ mà, về em bảo mẹ giới thiệu là được.”
Hạ Diệu Diệu thấy cậu nói vậy rất không vui, rành rành là trong lòng nó còn nhớ một người khác, yêu thầm một hai ngày thôi thì kệ cậu, ai mà chẳng cần có một quá trình, thế nhưng đã nửa năm qua đi rồi cứ kéo dài như vậy mãi đâu có được, không theo đuổi cũng không buông bỏ rốt cuộc là muốn sao đây, Hạ Diệu Diệu không kìm được có vài phần sắc lạnh: “Mẹ giới thiệu thì em sẽ gặp phải không, sao chị lại nghe nói mẹ giới thiệu cho em nhưng em không thèm gặp, em không còn trẻ nữa nên lập gia đình đi thôi, không thì cũng nên kết giao bạn gái, nhìn Tùng Cảnh đi, nam nam nữ nữ không biết là đã thay biết bao nhiêu người, nhìn lại bản thân xem, thư ký Thi có một cô em gái không tồi, hôm nào sắp xếp gặp nhau xem sao.”
“Chị...” Hạ Vũ nhăn mày.