Đám Cưới Hào Môn

Chương 463: Đón đưa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Vừa hay tôi cũng đến Điển Thành có công chuyện, chúc mừng Hà phu nhân sinh được quý tử.”

Hà Mộc An giới thiệu với cô: “Tấn tổng.”

Hạ Diệu Diệu nghĩ một lát mới ý thức được Hà Mộc An đang đặc biệt giới thiệu với mình, khi biết được chuyện riêng của mẹ chồng, Hạ Diệu Diệu cũng không hề thấy xấu hổ, chỉ là cô rất ngạc nhiên về mắt nhìn người của bà, vị Tấn tổng trước mặt mặc âu phục, dáng vóc rất cao, người hơi gầy, ánh mâắt có thần, vừa nhìn là biết không phải kiểu người chìm đắm trong tửu sắc, không thể không thừa nhận mẹ chồng cô rất có mắt nhìn, có điều những người như thế chỉ thích kiểu phụ nữ lý trí, còn mẹ chồng3cô thì...

“Chào Tấn tổng.”

“Không làm phiền hai người tiếp khách nữa, tôi qua tìm người quen nói chuyện đây.”

Hạ Diệu Diệu thấy Tấn Ngụy đã đi xa mới nhỏ giọng nói: “Anh phóng khoáng thật đấy, còn mời cả người cũ của mẹ nữa, anh không sợ ba và ông ấy đánh nhau à.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không ảnh hưởng đến quan hệ làm ăn đâu.”

Cô nghĩ thấy cũng phải, mỗi năm mẹ chồng cô đổi tới mấy người đàn ông, trong đó chắc chắn có những người có quen biết, không thể không qua lại được, ba chồng chắc cũng đã quen với những chuyện như thế này, nói không chừng cả hai người còn chẳng để trong lòng ấy chứ.

Khổng Đồng Đồng bay nhanh đến: “Diệu Diệu à, chúc mừng chúc mừng2nhé, giờ mình mới có thời gian qua đây, cậu sẽ không giận mình chứ.”

Hạ Diệu Diệu nhìn tổng thể tạo hình của cô ấy ngày hôm nay, tóc xoăn bồng bềnh, trang điểm tinh tế, mặc thiết kế mới tung ra mùa này của sư phụ, chân mang đôi giày cao gót mũi nhọn mới đưa ra thị trường, cô ấy không phải đến để thăm con trai cô mà là đến để xem mắt thì phải.

Tớ đến xem mắt đấy thì sao, cậu sinh con còn không cho người ta xem mắt à, rồi Khổng Đồng Đồng quay sang nói với Hà Mộc An: “Chúc mừng bạn học Hà sinh được quý tử nhé.”

Hà Mộc An không quá nhiệt tình đáp lại: “Mọi người cùng vui.”

Khổng Đồng Đồng đã quá quen với vẻ1mặt này của anh rồi, nhưng mà người ta đến để chúc mừng mà vẫn thế này, anh có điều gì bất mãn với lớp trưởng của chúng tôi à: “Tiểu Diệu, mình đi tìm Tân Xảo đây, không làm phiền đôi vợ chồng bận rộn nhà cậu nữa.”

“Đi đi.”

Khổng Đồng Đồng kích động chạy đi.

“Sao cô ấy lại phấn khích như vậy nhỉ?”

Hà Mộc An quét qua hướng Khổng Đồng Đồng chạy đi: “Em không biết sao, gần đây cô ấy rất thân thiết với Tiểu Trần.”

“Thư ký Trần?”

“Ừ, chắc là hôm nay đã nghĩ ra chiêu gì đó để khiến Tiểu Trần đẹp mặt rồi nên mới hưng phấn như thế.”

“Cô ấy và thư ký Trần...”

“Nếu như thư ký Trần nhìn trúng cô ấy, cô ấy nên thắp hương cảm tạ.” Thần kinh1không bình thường, nói nhiều, không muốn thấy người ta yên ổn, không hiểu rõ được tình cảm của mình, cuộc sống hỗn loạn, trừ khi thư ký Trần phải chịu tổn thương nghiêm trọng thì mới tìm một cô gái xuẩn ngôc như thế, nếu không thì cô ấy hoàn toàn không có cơ hội.

“Anh nói năng kiểu gì đấy, Đồng Đồng của bọn em cũng không tồi đâu.”

Tiểu Trần lại càng không tồi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng nước ngoài, xuất thân từ đội ngũ xuất sắc nhất, còn học nâng cao về tâm lý học, những năm này đi theo anh cũng đạt được không ít thành công, có thể nào thì cũng không đến lượt Khổng Đồng Đồng.

Hạ Diệu Diệu tiếc hùi hụi: “Sao Đồng Đồng đi đi về1về vẫn là số làm mẹ kế người ta.”

Hà Mộc An nghĩ nếu Trần Tiểu Đậu có một bà mẹ kế như cô ấy thì không biết sau này trí thông minh có bị kéo xuống không.

“Chúc mừng ngài Hà sinh được quý tử, chúc mừng chúc mừng!” Hoàng Vĩ Nghiệp kích động cứ như là nhà mình vừa có thêm một đứa cháu nữa: “Cũng xin chúc mừng phu nhân.”

Hạ Diệu Diệu nhìn nhóm người đi đằng sau ông ta, mỉm cười gật đầu: “Hoàng tổng vội đến đây, đã vất vả rồi.”

Phó Khánh Nhi đứng trong đám người chỉ đến cho đông, không dễ nhìn thấy.

Hạ Diệu Diệu nói xong, ánh mắt hướng về cô ấy.

Phó Khánh lễ phép gật đầu coi như chào hỏi.

Hạ Diệu Diệu đã biết tại sao Hạ Vũ lại thích cô ấy, mặc dù tuổi tác của cô và cô ấy xấp xỉ nhau, nhưng cô và cô ấy chẳng có gì để so sánh với nhau cả. Phó Khánh Nhi vô cùng xinh đẹp nhưng không phải kiểu quá chói mắt, một vẻ đẹp rất đặc biệt, nếu cô ấy cứ yên lặng không nói chuyện thì hoàn toàn không nhìn ra đã ba mươi tuổi rồi.

Mái tóc dài của cô ấy được buông thõng trên vai, khi cười lên hiện ra lúm hạt gạo nhỏ xíu, do công việc có yêu cầu rất cao đối với dáng vóc nên có thể dễ dàng phân biệt cô ấy từ trong đám người, vừa xinh đẹp vừa có khí chất, đúng là vượt xa cô cả mấy con phố.

Hạ Vũ không dám theo đuổi người ta hẳn là do tự ti, người ta là người có địa vị trong hãng hàng không quốc tế, là một bông hoa của Hoa Hàng, muốn tiền có tiền, muốn tướng mạo có tướng mạo, còn Hạ Vũ chỉ là một cậu chàng dựa hơi chị gái mới có chút vị trí, nói không chừng một ngày nào đó người chị này đổ rồi thì cậu cùng lắm là bò lên được chức giám đốc bộ phận hậu cần mặt đất, ngang cấp với Phó Khánh Nhi người ta mà thôi. Dưới áp lực như vậy, chỉ nói có thể cho cô ấy hạnh phúc rồi theo đuổi người ta thì đúng là không biết xấu hổ.

Thời gian mà Hà Mộc An có thể dành ra cho mọi người là không nhiều, Hoàng Vĩ Nghiệp dẫn cả đám người đến cũng chỉ nói được không quá ba mươi giây, hàn huyên xong là vội vã dẫn người đi luôn.

Hạ Diệu Diệu thở dài, cô quyết định sau này sẽ không nói em trai cô vô dụng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.