Đám Cưới Hào Môn

Chương 465: Chiêu trò



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khưu Nguyên nhìn chiếc đĩa đầy ắp đồ ăn của cô, cười bảo: “Hôm qua em còn nói mình béo ra rồi, hôm nay vừa thấy đồ ăn lại không kìm được, quay về lại kêu gào muốn giảm cân.”

“Chỉ ăn một chút thôi mà.”

Tâm trạng Hạ Vũ không tốt chút nào, cậu cúi đầu cắt miếng bánh ba lớp trong đĩa ra từng miếng nhỏ, dáng vẻ không để ý không quan tâm.

Từ đầu Lăng Linh đã chú ý đến cậu, bởi vì cậu rất đẹp trai! Dáng người cao gầy, đôi mắt đáng yêu, trang phục tinh tế rất giống những nam thần tươi trẻ ấm áp trong trường đại học, tuổi tác cũng rất vừa vặn.

Mặc dù cô ta rất muốn tách sư phụ và sư mẫu dự bị ra, nhưng cô ta cũng sẽ không cố ý nghĩ3rằng chàng trai trước mặt và Phó Khánh Nhi có gì đó, bởi vì cách biệt tuổi tác giữa hai người họ thật sự rất lớn, nói ra cũng chẳng ai tin anh chàng đẹp trai này lại đi thích một người phụ nữ lớn tuổi như thế, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy cô ta là một người lòng dạ xấu xa.

Lăng Linh thẳng lưng lên để bản thân trông có khí chất hơn, cười tươi tắn chân thành tỏ ý thân thiện với người khác, cô gái nhỏ khi muốn lấy lòng người ta thì rất khiến người ta yêu thích: “Chị Khánh Nhi, người đứng đằng sau chị đây là...” Đây chính là phản ứng bản năng của phụ nữ khi đối diện với người đàn ông là mục tiêu trong tầm ngắm của họ, luôn luôn2muốn thể hiện ra mặt tốt đẹp nhất của mình.

Phó Khánh Nhi chẳng biết nói thế nào về vị đại tiểu thư này nữa, ngay cả bản thân mình muốn cái gì còn không biết mà cứ xông ra chặn đường, nói cô ta thích Khưu Nguyên, thế nhưng cô ta lại phóng điện với người đàn ông khác, bảo cô ta không thích Khưu Nguyên nhưng ngày nào cô ta cũng bám dính lấy anh không để người khác đến gần được. Mặc dù giới trẻ bây giờ gọi đó là sự chiếm hữu đáng yêu nhưng cô thấy đó chẳng qua là gắn một cái mác đẹp đẽ lên sự mặt dày không biết xấu hổ mà thôi.

Toàn là những kẻ không biết gì mà cứ nói bừa, mặc dù cô ta cũng tính là một nhân vật, nhưng khi1đứng cạnh Hạ Vũ thật sự là không nhìn nổi, một cô công chúa dởm được nuôi lớn bởi một người giám đốc quèn, xứng với Hạ Vũ sao?

Không phải Phó Khánh Nhi ác độc, nhưng cô ta cũng phải tự mình soi lại gương xem lớp da mặt đó đã đủ dày hay chưa, thế nên cô cũng không quá để ý, chẳng thèm nhìn đằng sau một cái, trực tiếp đáp luôn: “Không quen.”

Lăng Linh ngượng cứng người, mặt càng ngày càng đỏ, tức không để đâu cho hết, vừa nãy cô ta còn nhìn thấy hai người này thân mật nói chuyện, anh chàng đẹp trai này còn được lấy nước sốt cho cô ta, không quen ư? Lừa ai hả!

Khưu Nguyên cũng ngây ra, nhìn vị trí đứng giữa hai người chắc cũng không đến mức không quen,1hơn nửa năm nay anh cũng biết Phó Khánh Nhi không thích Lăng Linh, nhưng mà khiến cho Lăng Linh mất hết mặt mũi như thế này thì là lần đầu tiên anh thấy.

Dù anh thấy bạn gái mình thể hiện có hơi rõ ràng quá, nhưng trong hoàn cảnh như bây giờ cũng không tiện trách: “Bên kia có sân huấn luyện, anh thấy có rất nhiều người tập trung ở đó, hay là mình qua xem đi… ha ha…”

Phó Khánh Nhi thế nào cũng được, đã gặp rồi thì đồng nghĩa với việc sẽ đi cùng nhau, nếu không sẽ khiến cả hai bên khó xử: “Được.” Cô bỏ dĩa xuống.

Sự thất vọng trong ánh mắt Hạ Vũ còn chưa kịp hiện ra.

Lăng Linh rất bực bội, vừa nãy Phó Khánh Nhi thẳng thừng như thế cứ như tát thẳng1vào mặt cô ta vậy, cả sư phụ nữa, vậy mà lại dễ dàng bỏ qua luôn, cô ta thật sự vô cùng khó chịu: “Sư phụ, rõ ràng là chị Khánh Nhi đang muốn bắt nạt em, sao hai người họ có thể không quen biết nhau được, em chỉ hỏi có mỗi một câu mà chị ấy cũng chê phiền phức, em đã làm gì chứ, chẳng qua hôm nay sư phụ dẫn em mà không phải chị ấy đến, nhưng mà chị ấy cũng đâu nói là muốn đến, ai mà biết được chị ta nghĩ gì, nói không chừng chị ta muốn đến cùng người đàn ông khác...” Lăng Linh nói đến mức mắt cũng đỏ lên, ấm ức víu chặt lấy ống tay áo của Khưu Nguyên.

Hạ Vũ nhìn cô gái này mà không thể tin, lại nhìn người đàn ông coi trọng sĩ diện Khưu Nguyên, rồi liếc sang Phó Khánh Nhi với vẻ mặt bình tĩnh không có gì thay đổi, cậu cảm thấy cần đánh giá lại mối quan hệ của Phó Khánh Nhi và người đàn ông này một lần nữa.

Khưu Nguyên hơi khó xử, nhưng anh cũng không giận Phó Khánh Nhi, cô làm vậy chắc chắn là có lý do của riêng cô, có một số chuyện người lớn như tầm bọn anh hiểu nhưng Lăng Linh chưa chắc đã hiểu được. Lăng Linh vẫn còn đang kéo ống tay áo anh, nếu anh giật về thì không được hay lắm: “Lăng Linh đừng nghịch nữa.”

Nước mắt rưng rưng trong khóe mắt Lăng Linh cứ thế mà chảy xuống, thế mà sư phụ còn quay lại trách cô: “Sư phụ...”

Khưu Nguyên khó xử nhìn Phó Khánh Nhi, lại nhìn chàng trai đằng sau cô, sự tình đã đến nước này rồi, Phó Khánh Nhi không chịu nói thì cậu ta cũng nên chủ động đứng ra gánh vác trách nhiệm này đi chứ, nói một hai câu giới thiệu về bản thân là xong chuyện thôi mà.

Hạ Vũ đứng sau Phó Khánh Nhi không nhúc nhích, tính ra nếu Lăng Linh gọi Khưu Nguyên là sư phụ thì anh cũng có thể gọi Khánh Nhi là sư phụ, cô gái trước mặt này đúng là có thể nghĩ ra đủ chiêu trò khiến người ta buồn nôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.