Đám Cưới Hào Môn

Chương 467: Quan hệ gì



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Không không, em không…”

“Không thích?”

Áp lực vô hình khiến Hạ Vũ lắc đầu liên tục, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“... Thích...”

“Nếu thích thì hãy đi tìm cô ấy đi.” Hà Mộc An lôi từ trong tú ra một tấm thẻ gỗ phía trên có khắc họa tiết hoa văn phức tạp: “Đưa cô ấy ra sau núi xem động vật đi.”

“Không, không cần đâu, em ở đây giúp...”

“Anh không cần cậu giúp, cầm lấy đi.”

Hạ Vũ đón lấy, tấm thẻ gỗ màu đen rất tinh tế, cậu biết đây như một tấm thẻ thông hành. Cậu càng cảm thấy mình vô dụng: “Anh rể, chị ấy, chị ấy có bạn trai rồi.”

“Có bạn trai rồi thì liên quan gì đến cậu.” Lần đầu tiên Hà Mộc An nhìn thẳng vào mắt cậu, anh rất không hài lòng.

Hạ Vũ bị anh nhìn như thế, lập tức3cảm thấy tay chân không biết nên để vào đâu: “Em...”

“Chị gái cậu là phụ nữ, góc nhìn của cô ấy khác với đàn ông, thích mà không theo đuổi thì cậu còn làm được cái gì, sau này nếu gặp được một hạng mục mà người khác có hứng thú thì cậu sẽ bỏ cuộc luôn sao, đạo đức là thứ cần có, nhưng cậu cũng phải nghĩ xa hơn, chờ khi cậu có được cô ấy trong tay rồi thì cậu sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, như vậy tốt hơn so với để cô ấy vào tay người khác. Đâây chính là điểm khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, nếu không thì không đáng mặt làm đàn ông. Làm phụ nữ chỉ cẩn sống yên ổn, đạt được chút thành tựu là có thể yêu cầu đàn ông2trả lại họ gấp trăm lần rồi.”

Hạ Vũ nhìn anh rể, sao cậu thấy anh ấy đối với phụ nữ...

Hà Mộc An không có biểu cảm gì khác, trước đây ở trước mặt người dưới, cô còn giữ lại cho anh chút mặt mũi nhưng từ khi cô ở cữ thì hình như đã quên mất anh là người trụ cột trong gia đình, ngay cả chút mặt mũi đó cũng không thèm để lại cho anh nữa. Nếu cô ấy nói lần đầu tiên mà bạn chưa nghe thấy thì không cần biết là đang có ai ở trong phòng chăm sóc Hà Bất, cô ấy cũng sẽ bất chấp nâng tông giọng lên, nếu bạn không để ý đến thì cô ấy sẽ tức giận, nếu bạn mà để ý đến thì lại chiều cô ấy sinh hư.

“Cậu còn chưa đi, cậu muốn1anh dạy cậu phải làm như thế nào sao? Hóa ra cái người lương thiện đến mức làm tí việc đi ngược lại với đạo đức cũng phải có người dạy lại là...” em vợ anh.

Hạ Vũ vội vã bước đi!



Bên ngoài sân tập đã có rất nhiều người vây quanh xem trò vui, những người trong sân tập đều là khách khứa trong buổi tiệc ngày hôm nay, có vệ sĩ là bộ đội xuất ngũ, vài ông tổng yêu thích thể thao…

Còn có không ít nhân viên không thể không ở lại để cổ vũ, khách đến đặt cược, nhìn thấy số tiền đặt cược ngày một tăng cao khiến người ta chỉ biết hít vào, khiến người đi qua phải dừng bước, khiến màn xiếc thú ở bên cạnh vơi đi không ít khán giả.

Phó Khánh Nhi mua bừa ít đồng xu,1cược vào vị trí bàn cược gần chỗ thi đấu nhất.

Khưu Nguyên cũng mua vào theo cô nhưng tâm trí lại không ở trên sân đấu, anh nhăn mày lo lắng.

Phó Khánh Nhi nhìn ra được: “Nếu như anh lo lắng thì đi tìm cô ấy xem thế nào đi, lỡ như cô ấy không đi tìm Lăng tổng mà trốn vào góc nào đó khóc bị người ta nhìn thấy được thì không hay đâu.”

Khưu Nguyên cũng đang lo lắng vấn đề này, đúng là không để người ta nhẹ lòng: “Thật không hiểu Lăng tổng để cô ấy đến đấy làm gì.”

“Chắc là ông ấy muốn cô ấy có thể gặp được người bạn hợp với mình.” Hàm ý trong câu không cần nói quá rõ ràng.

“Em ở đây chờ anh một lát, anh đi nói với Lăng tổng một tiếng để ông1ấy đi tìm.”

Phó Khánh Nhi gật đầu, đây chính là điểm khiến cô luôn do dự chưa thể hạ quyết tâm. Chuyện tình cảm luôn như vậy, không phải lúc nào cũng như ý, nỗ lực một chút cũng đâu có hạ thấp thân phận của bạn.

Người sau chưa chắc đã tốt đã đỡ phiền phức như người hiện tại. Phó Khánh Nhi nhìn vào sân thi đấu, thật không ngờ Phùng tổng còn có tài tay không leo núi, vừa nãy cô đặt cược cho ai rồi nhỉ?

“Chị Phó.”

Phó Khánh Nhi quay đầu lại, trong tình huống lúc nãy cậu đã rất phối hợp với cô rời đi, giờ gặp lại cậu cô thấy hơi ngượng ngập, cô vội nhìn quanh, không thấy Khưu Nguyên nữa mới cất lời: “Vừa nãy cảm ơn cậu, hôm nào mời cậu bữa cơm.”

“Có gì đâu, cô gái đó thật đáng ghét vừa hay em cũng không thích, anh Khưu đâu rồi?”

“Đi tìm Lăng Linh rồi, người ở đây đông như vậy, nếu như cô ấy chạy ra ngoài một mình không tìm thấy xe thì không ổn.”

“Cô ấy có quan hệ gì với anh ấy?”

“Cô ấy từng là thực tập sinh của anh ấy, không có quan hệ gì quá đặc biệt.”

“À, nếu chị không nói em cứ nghĩ quan hệ giữa họ là quan hệ sư đồ như cha con chứ.”

Phó Khánh Nhi cười không kìm được: “Không ngờ cũng có lúc em nói lời gai góc như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.