Đám Cưới Hào Môn

Chương 485: Quyền lực của cô ba



Cô gái vừa đẩy Hạ Tiểu Ngư cũng sợ hãi ngơ ngác lùi về sau theo bản năng, trong lòng hoảng sợ.

Hạ Tiểu Ngư đã quá quen rồi, cô không nén được sự lâng lâng khi nhìn thấy ánh mắt khách sáo 2của những người trước mặt nhưng vẫn tự hiểu mình, cô không có quyền lên tiếng càng không thể quyế5t định việc quan trọng gì trong nhà, chẳng qua cô vẫn muốn giữ một chút thể diện.

Người k4hác không biết, họ chỉ biết cô là con gái thứ ba của nhà họ Hạ và sự tôn trọng đối với cô không h0ề ít hơn Hạ Vũ.

Hạ Tiểu Ngư thẳng lưng, tỏ ra cao quý: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Điền Mao vội vàng nói: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, chỉ là bên dưới có một số người không biết điều gây ồn ào. Chỉ là việc nhỏ thôi, thật sự xin lỗi vì đã làm phiền cô Ba.”

Hạ Tiểu Ngư thấy Hình Tiểu Hàng đang nhìn mình ngơ ngác thì sống lưng càng thẳng hơn: “Tiểu Hàng, phiền đến anh à? Để họ xin lỗi anh.” Chỉ cần không làm mất thể diện của chị Cả thì cô vẫn có thể quyết định những chuyện nhỏ thế này.

Hình Tiểu Hàng nhìn cô một lát rồi nhìn sang anh Điền, sau đó lại nhìn cô bạn gái mà anh ta “tùy tiện” yêu vài ngày, mối quan hệ giữa họ thật khó tin, anh ta đâu có ăn gan hùm mật gấu gì mà dám để anh Điền xin lỗi mình: “Không... Không cần.”

Hạ Tiểu Ngư thấy cảnh này thì bước đến khoác tay anh ta rồi nhìn Điền Mao ở bên cạnh: “Tiểu Hình nói không cần thì thôi vậy, nếu được thì anh giải quyết kín đáo mọi việc nhé, bọn tôi chỉ muốn đi chơi.”

Điền Mao vội vàng gật đầu, càng sợ hãi, nếu cô Ba tố cáo với anh Mã thì hắn chết chắc, cô Ba nhà họ Hạ cho anh Mã địa vị như bây giờ, nếu anh Mã biết là hắn đắc tội với bạn trai cô Ba thì sẽ đá chết hắn: “Tất nhiên… Tất nhiên…”

“Cảm ơn anh, vậy anh ra ngoài trước đi.”

“Vâng, vâng, khi nào cô Ba rảnh rỗi thì anh Mã muốn mời cô ăn cơm.”

“Chuyện đó nói sau đi.”

Hình Tiểu Hàng càng ngạc nhiên nhìn cô gái đang khoác tay mình, cô không hề giống người sẽ quen biết với người có địa vị cao, bởi vì chú ý đến hai chữ “anh Mã” vừa nghe nên Hình Tiểu Hàng không biết anh Điền đi ra như thế nào, anh ta kinh ngạc nhìn Hạ Tiểu Ngư.

Hạ Tiểu Ngư rất dễ chịu, đây là lần đầu tiên cô có cơ hội nở mày nở mặt trước mặt người mình yêu nhất thì sao lại không dễ chịu cho được, nhưng sống cùng những người như anh rể lâu dài nên cô cũng biết con gái quyền quý, nổi tiếng đều rất lạnh nhạt.

Vì thế cô nhìn anh ta với vẻ mặt như không có gì: “Sao vậy? Con người của anh Mã rất tốt mà.” Còn từng cứu cô, ấn tượng của cô về anh Mã “sẹo” tốt hơn anh rể rất nhiều, Mã “sẹo” thật sự từng cứu mạng và lo lắng cho cô.

Hình Tiểu Hàng ngạc nhiên nói: “Em biết Mã gia à?”

Hạ Tiểu Ngư gật đầu cười đắc ý, cô còn biết ngài Hà nữa mà, đó mới là lá bài tẩy chỉ cần mở ra sẽ khiến mọi người cực kì kinh ngạc: “Vâng, đã gặp mặt vài lần vì một số chuyện.” Hạ Tiểu Ngư vuốt vuốt mái tóc một cách thùy mị, dịu dàng và vô tư.

Những người xung quanh đều lùi xa cô theo bản năng, nhiều người vốn mang ý nghĩ bẩn thỉu đều rút lui không dám đến gần cô; ánh mắt những người chỉ xem trò vui cũng thêm vài phần tôn trọng, người thấy cô giả vờ đứng đắn thì bỗng thấy đó là do người ta gần gũi, thái độ đúng mực! Nhưng mọi người đều vội vàng lùi về phía sau vài bước mà không tiến lên nữa.

M* nó, Hình Tiểu Hàng sắp phát điên rồi! Anh ta không đứng đắn nhưng không phải kẻ ngu ngốc! Cho dù ngu ngốc cũng vẫn biết Mã gia là ai! Anh ta ngu cỡ nào cũng sẽ không cản trở tiền tài, cũng hiểu ý nghĩa của quyền lực!

Thái độ của Hình Tiểu Hàng lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, anh ta đuổi mọi người ra xa rồi tự mình đỡ tay Hạ Tiểu Ngư đến ghế sofa rộng rãi mà anh ta vừa ngồi, lấy tay lau chùi bụi trên ghế rồi nói: “Em ngồi đây đi.”

Hạ Tiểu Ngư mỉm cười, Hình Tiểu Hàng vốn là người dịu dàng biết quan tâm, cô cũng từng nịnh nọt Giang Hồng Triết và không cảm thấy nịnh nọt vì yêu thật lòng là sai. Cô đã từng thật lòng muốn gả cho Giang Hồng Triết, nếu anh ta không nói một đằng làm một nẻo thì cô chẳng thèm đối phó Lâm Vân Huyên.

Lưng Hạ Tiểu Ngư càng thẳng, bây giờ vị trí thay đổi, cô rất vui khi được đặt ở vị trí cao hơn trong tình yêu.

Hình Tiểu Hàng thật sự phải nhìn Hạ Tiểu Ngư với ánh mắt khác, tốt với cô, tôn trọng cô thật lòng gấp trăm ngàn lần! M* kiếp! Nếu anh ta quen người biết Mã gia thì dù đòi hai, năm hay tám chục ngàn thì ba và anh Cả đều phải cho, tại sao anh ta lại không nịnh nọt Hạ Tiểu Ngư và anh Điền chứ?

Nghe xưng hô xúc động biết bao! Cô Ba Hạ! Nghe oai hơn nhiều so với cách gọi “cậu Hình” của anh ta! Gọi anh ta như gọi thứ đồ gì đó còn gọi Hạ Tiểu Ngư là cô Ba, hai cái này so sánh được à?

Nếu như có cái quạt thì Hình Tiểu Hàng không ngại ngồi xuống đất giúp “nữ thần” quạt gió kê chân!

Nhìn xem anh ta rất có thể diện đấy! Ba và anh của anh ta phấn đấu nhiều năm như vậy nhưng cũng phải vì uống một ly rượu với Mã gia mà còn phải xếp hàng mấy tháng. Thử nhìn bạn gái anh ta đi, Mã gia mời nhưng còn phải đợi.

Hehe, Hình Tiểu Hàng lập tức gọt vỏ táo cho “nữ thần”: “Để anh gọt cho em khỏi dính răng.”

Hạ Tiểu Ngư gật đầu giả vờ vô tình liếc nhìn cô gái vừa rồi, ánh mắt như nhìn trên cao xuống, Hình Tiểu Hàng là của ai còn cần phải nói à? Đúng là không biết tự lượng sức mình!

Nếu như có một cái gương thì cô sẽ thấy vẻ khinh thường của mình bây giờ giống hệt vẻ mặt của Lâm Vân Huyên lúc trước, chỉ khác là đối phương không phải bạn gái của Hình Tiểu Hàng thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.