Tự nhiên, nụ cười sáng rực trên mặt T3rần Khởi Tiêu lập tức biến mất một n2ửa, cậu thoải mái nói chuyện với Diệ5u Diệu, không thấy có lời gì để trò 4chuyện với cùng Hà Mộc An, khi vừa b0iết con trai cô họ Hà, cậu rất bội phục tinh thần can đảm chọn chồng của Hạ Diệu Diệu, chỉ có thể nói là anh ta gặp may mắn.
Trần Khởi Tiêu không đủ trình độ để đấu với Hà Mộc An, thậm chí cậu không có đủ giá trị để chen ngang, Trần Khởi Tiêu một người đàn ông bình thường, cũng sẽ không để mình rơi vào lời đồn xấu, nhưng cậu cũng cảm thấy không có khả năng bỏ mặt mũi, cúi đầu trước mặt ngài Hà.
Ít nhất là cả đời này, vòng tròn nhỏ của cậu cũng không cần hợp tác với ngài Hà, không có lợi ích không cần trao đổi, vậy cậu cần gì phải coi trọng người khác.
Hơn nữa Trần Khởi Tiêu chưa đến mức thưởng thức người đàn ông luôn xụ mặt cả ngày lẫn đêm này, trong nhiều trường hợp anh ta còn để cho bộ trưởng phục vụ mình, suy nghĩ khác nhau không cần trao đổi với nhau.
Trần Khởi Tiêu nhìn thấy trợ lý đi tới, chỉ nhìn về phía Diệu Diệu: “Em đi trước, bao giờ có thời gian thì tụ họp nhé.” Nói xong cậu xoay người, ai thèm bế con trai anh, bế bảo bối của mình đi nhanh đi.
Hạ Diệu Diệu vẫy tay tạm biệt bạn cũ, sau đó cười nhìn về phía Hà Mộc An, dựa đầu lên vai chồng rồi lại đứng lên: “Cảm ơn anh đến đón em, thật ngạc nhiên nha.” Cô đẩy xe trẻ sơ sinh đi ra ngoài với Hà Mộc An: “Gặp được ở Paris, không ghen chứ.” Cô nói rồi cười.
Chuyện không đến mức như vậy: “Dường như em chưa từng thấy anh ghen, anh từng ghen chưa?... À, em nhớ ra rồi, có, có, có!” Cô tự nói rồi cười trước: “Đàn em Trần vẫn như trước, cậu ta có bạn gái, anh đừng nghĩ bậy. Nhưng mà, chắc anh cũng không coi người ta ra gì.” Thật sự là Hà Mộc An có rất nhiều tiền án không nhìn người khác trong mắt: “Gặp được cậu ấy, đột nhiên em cảm thấy mình cũng nhỏ đi hai tuổi, ha ha...”
“...”
“Thật ngạc nhiên, em không nghĩ anh sẽ đến đón em, anh đi một mình à? Em rất vui, hôn một cái, nào. Về nhà thôi!!!” Hạ Diệu Diệu đẩy xe trượt đi hai bước, hít thở không khí quen thuộc, tinh thần vui vẻ thoải mái: “Thật đẹp!!!”
“...”
...
Hạ Diệu Diệu ngồi lên xe, thuận tiện hạ thấp xe đẩy nhỏ đặt trước mặt mình rồi bắt đầu yên tâm gọi điện thoại, gọi từng người một, gọi từ lúc xe vào cao tốc đến lúc ra đi chậm lại, gọi từ đồng nghiệp đến ba mẹ, bận rộn suốt dọc đường.
Hà Mộc An im lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng có thể chăm sóc đùa giỡn Hà Bất ở bên cạnh một chút, sau đó nhìn về phía Diệu Diệu đang trò chuyện vui vẻ.
Hạ Diệu Diệu vừa đặt xe trong xe đẩy xoa bàn chân nhỏ của Hà Bất, vừa trò chuyện rất vui vẻ với Khổng Đồng Đồng về những món ngon ở Paris.
Nhìn ngài Hà ngồi trong góc im lặng một mình, lại nhìn Hà phu nhân trò chuyện điện thoại suốt dọc đường, tài xế luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Xe dừng ở nhà trong thành phố, mấy ngày nay Hạ Diệu Diệu phải trấn giữ công ty từ sáng sớm nên không thể về núi Hà Quang.
Hạ Diệu Diệu kẹp điện thoại di động từ trên xe bước xuống, mở cốp sau xe lấy vali, thuận tiện giao hai cái vali quan trọng cho Hà Mộc An ở bên cạnh.
Hà Mộc An im lặng nhận lấy, kéo ra nhấc lên.
Hạ Diệu Diệu lại lần lượt lấy xuống hai cái nữa, nụ cười sâu hơn: “Dạ, đúng, cậu hạnh phúc, không nói chuyện với cậu nữa, mình đến nhà rồi, phải thu dọn hành lý, được, chờ mình sắp xếp xong rồi mời các cậu ăn cơm... Được, ăn một bữa tiệc lớn, tắt máy, không nói nhiều nữa.”
Hạ Diệu Diệu lấy hành lý xong thì bước đến thang máy, đi hai bước mới phát hiện không ai đuổi theo, lập tức nhìn về phía Hà Mộc An: “Đi thôi anh?”
Hà Mộc An nhìn ra bên ngoài: “Trong công ty còn có việc, không thể đi cùng em được.”
“À, Tiểu Lý, cậu nhận hành lý đi. Anh đi làm việc đi, em ở đây không sao, buổi tối anh muốn ăn gì, em nấu cho anh?”
“Buổi tối cũng không về ăn cơm.”
“Vậy à, vậy anh uống ít thôi, chú ý sức khỏe.”
Nói xong cô xoay người muốn đi lên lầu, đi hai bước, lập tức để hành lý xuống, cười chạy đến muốn mở cửa bên cạnh Hà Mộc An, khoác tay anh, ngẩng đầu nhón chân nhanh chóng hôn một cái: “Anh tức giận rồi à? Em nhớ anh, buổi tối vẫn đi, không trở lại ăn à? Anh sao vậy, thật xin lỗi, anh bớt thời gian để đón em, em không nên không để ý tới anh, sau khi trở về em đấm lưng cho anh được không... Có được hay không vậy...”
Hà Mộc An lạnh mặt, người không nhúc nhích, không đi, cũng không nói ở lại.
Hạ Diệu Diệu lắc cánh tay anh: “Có được hay không vậy... Đừng tức giận... Em gọi điện thoại là em sai được chưa... An An...”
Thật là... Tiểu Lý đứng xa xa cúi thấp đầu!
Tài xế lùi lại mấy bước, nhìn về phía tường.
Hạ Diệu Diệu kéo cánh tay anh tiếp tục lắc: “Được rồi, nhiều người đang nhìn kìa, cho Hà phu nhân là em một chút mặt mũi đi mà...”
“Yêu anh nhất, em cũng không hiếm lạ gì mà sinh ra cảm giác với Trần Khởi Tiêu, cậu ấy đâu có đẹp trai bằng anh, anh là người đẹp trai nhất, ở Paris em rất nhớ anh, cả ngày đều nhớ anh, nếu không em làm sao có thể trở về nhanh như vậy, đều do quá nhớ anh mà, An An à...”
...
Hạ Diệu Diệu kéo vai anh, đầu tựa lên vai anh, nhẹ nhàng nói: “Lúc thấy anh ở sân bay em rất vui, vui vì ngạc nhiên, thật đấy, em yêu anh, được rồi được rồi, về nhà thôi.” Hạ Diệu Diệu kéo Hà Mộc An “không muốn nhưng bị ép buộc” đi vào thang máy.
Thật là... Tiểu Lý lặng lẽ đuổi theo, giả vờ không nghe ông chủ từng nói “Buổi tối không về ăn cơm“.
...
Hạ Diệu Diệu rửa mặt xong, thay quần áo ở nhà, trong nhà ngoài đứa bé và Hà Mộc An thì không có người ngoài: “Em nói này, vừa rồi anh cũng phải cho em một chút mặt mũi chứ, nói vài câu là được rồi, được chưa.”
“Hơn ba giờ anh đi đón em, tự em nhìn đồng hồ thử xem!” Hà Mộc An lắc nôi ru bé, rõ ràng chưa hết tức giận.
Hạ Diệu Diệu thấy anh còn tức, không nói gì, xoay người vào phòng bếp lấy nước trái cây.