Đám Cưới Hào Môn

Chương 492: Tự tìm cái chết



Em xem thử có cô gái trẻ nào không, để tr3ánh phá hỏng hứng thú của anh. Hạ Diệu D2iệu không tìm được những hình ảnh làm ng5ười phun máu nên rất thất vọng đi tới.<4br>

Hà Mộc An hừ một tiếng, nếu thật 0sự thấy được thì em còn không tức chết à.

Hạ Diệu Diệu cười híp mắt, không nhìn ghế sofa bên cạnh, đi đến cạnh bàn làm việc rộng rãi, nhẹ nhàng nhảy lên ngồi: “Buổi trưa anh có thời gian ăn cơm không? Nhìn bọn họ cũng rất bận rộn.”

“Bọn họ bận thì kệ họ, em cũng đâu cần ăn cơm với họ.”Bút máy viết trên giấy phát ra tiếng động sột soạt: “Em muốn ăn món gì?”

“Ừ... Xương sườn sốt cà, canh thuốc chua ngọt, một nồi lẩu dầu điều đỏ, thêm cay, súp bắp cải tôm tươi, sườn kho, bánh nướng áp chảo (bánh kếp)...”

“Thức ăn khắp Nam Bắc em đều kể ra rồi, quán cơm nào phong phú đủ món như vậy hả?”

Hạ Diệu Diệu ngước mặt về phía sau, đè trên tài liệu của anh, đầu đến bên tay anh, tình cảm nồng nàn chân thành nhìn anh: “Anh nha, ăn An An nhà ta là ngon nhất, chỉ cần một miếng đã no rồi...”

Hà Mộc An ngẩng đầu lên, để bút xuống, dịu dàng nhìn cô, không nhịn được mà dùng lòng ngón tay chọc mặt cô, từ tai chui vào trong cổ cao của áo lông, kéo chiếc cổ áo xuống: “Sao, không muốn để người ta thấy à?” Còn ăn.

Cô rụt cổ: “Buồn.” Hạ Diệu Diệu cười nhảy lên nằm ở trên bàn, lấy tay anh từ cổ áo ra, ôm đầu giở trò đáng yêu với anh: “Xấu hổ chết đi được, anh cũng không chú ý một chút.”

“Xấu hổ à?” Hà Mộc An vừa nói vừa thò cái tay mới lấy ra vào cổ áo cô: “Anh cảm thấy rất đẹp mà.”

Hạ Diệu Diệu vội vàng bắt được tay anh: “Xinh đẹp đúng không, lại đây, em tặng cho anh vài cái.” Vừa nói cô vừa nghiêng người ôm cổ anh, há miệng cắn lên.

Hà Mộc An vội vàng ôm lấy cô: “Cẩn thận ngã, đừng nghịch, buồn.. Anh sai rồi đừng nghịch, buồn...”

Hạ Diệu Diệu hài lòng nhả ra, không thật sự cắn anh, chỉ dùng môi hôn mấy cái, không có dấu vết: “Được rồi, bỏ qua cho anh. A... Eo em đau quá, bế em xuống đi.”

Hà Mộc An đã sớm đứng dậy, bế cô đặt trên đùi, xoa eo cô: “Em khoe khoang cái gì vậy hả, không bị trật eo đã xem như em may mắn.”

“Nếu anh không gây chuyện thì em có thể làm loạn à, vốn em định hồng tụ thiêm hương*, không vui.”

(*) Hồng tụ thiêm hương: Hồng nhan thêm hương, một câu thành ngữ cổ, nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ những người đàn ông đang làm việc có cô gái xinh đẹp làm bạn bên cạnh.

“Tư thế như bây giờ còn chưa đủ thêm hương.”

“Làm sao kích thích như ở trên bàn.”

Hà Mộc An vỗ vào mông cô một cái: “Đốt em đấy.”

“Haizz, haizz, anh như vậy là sai rồi, phải chú ý tình huống, không đau nữa, thả em xuống, thật đáng ghét mà.”

Hà Mộc An không thả tay mà ôm cô qua bên trái, cầm tài liệu vừa bị đẩy qua, mở bút máy ra viết tiếp một câu cuối cùng: “Không phải em nói muốn hồng tụ thiêm hương à.”

Hạ Diệu Diệu nhìn chữ anh viết ra, mặc kệ lúc nào nhìn người cũng giống chữ, đều vui tai vui mắt: “Mỗi ngày anh đều viết thì có mệt hay không, làm một bản in điện tử, anh chỉ cần ấn một cái là được.”

“Tài liệu quan trọng thì anh chỉ cho phép xuất hiện chữ viết tay.”

“Ôi ôi, chẳng lẽ anh không liên lạc qua mạng à, xem anh cẩn thận kìa, không đủ khí thế, anh phải nói là trộm thì cứ trộm đi anh đây lại làm tiếp một bản khác!”

Hà Mộc An khinh bỉ đánh nhẹ vào gáy cô: “Nói bậy, đây đều là thành quả lao động.”

Hạ Diệu Diệu cầm tay anh.

“Đừng động đậy.”

“Nóng.”

Hà Mộc An thả tay ra, bút trong tay phải không ngừng chuyển động.

Hạ Diệu Diệu kéo ghế xoay bên cạnh ra, dùng sức đẩy về phía cửa sổ, trong nháy mắt, “soạt” một tiếng, khi Hạ Diệu Diệu chưa kịp tỉnh táo lại, cái ghế đã lao nhanh, va vào cửa sổ lầu năm mươi rồi rơi xuống đất.

Sắc mặt Hà Mộc An tái nhợt, sau đó anh tức giận nhìn Hạ Diệu Diệu.

Hạ Diệu Diệu xoa trán, đau nhức kêu to: “Cái ghế của anh muốn chết! Làm em đau muốn chết.” Cô tức giận muốn đá vào cửa kính, choáng váng nhìn mép đang ở sát bên cạnh và nửa cánh cửa sổ đang bung ra bên ngoài sáu mét, đành phải rút lui.

Nửa cánh cửa sổ khác từ từ đóng lại.

Hạ Diệu Diệu che trán, ngước nhìn Hà Mộc An: “Em nhìn thấy nên mới trượt qua bên này, tốc độ cái ghế rách này của anh quá nhanh.”

Hà Mộc An quay đầu lại, vẻ mặt không có gì khác thường, ném bút máy vừa bị gãy trên tài liệu vào thùng rác, đặt tờ giấy vừa viết vào máy hủy giấy cắt nát, đứng dậy: “Đi thôi, không phải em muốn ăn cơm à.”

“Anh làm xong rồi?” Hạ Diệu Diệu đứng dậy, cô đã lớn thế này tất nhiên sẽ chú ý nguy hiểm, chẳng lẽ vì khoe sự ngu ngốc mà dùng gây khó khăn cho cái mạng nhỏ của mình, chỉ là cái ghế này quá nặng, quá nhanh, chạy quá hăng hái, thật may cửa kính không phải loại thường, cô biết tính an toàn của nơi này nên mới dám làm vậy.

Hà Mộc An giúp cô mặc áo choàng dày, nhịp tim dần dần bình ổn lại, dùng sức thắt mạnh khăn quàng trên cổ cô.

Hạ Diệu Diệu phối hợp với anh giả vờ bị thắt cổ chết: “Sắp chết, sắp chết, đừng tức giận, đừng tức giận...”

Hà Mộc An thấy cô còn rảnh rỗi đùa giỡn, lại càng giận thêm, không nhịn được mà tăng lực từ ba bốn phần lên sáu phần, để xem em còn vui vẻ được không!

“Sắp chết thật rồi! Hà Mộc An!”

Hà Mộc An buông tay ra.

Hạ Diệu Diệu ho khan, giơ chân đá anh.

Hà Mộc An quàng khăn, không để ý đến trọng lượng không hề nhẹ trên đùi.

“Cũng đã nói với anh rồi, biết biết biết! Không phải em không chú ý đến an toàn.”

“Em có thể chắc chắn cái ghế kia không phải là vũ khí mới hay nó có tác dụng ăn mòn thủy tinh à?”

Hà Mộc An, anh đừng có dọa người có được hay không! Hạ Diệu Diệu cầm túi lên, đi theo phía sau anh: “Chuyện cười, lạnh quá.”

“Tại sao không lạnh chết em đi!”

“Em chết rét thì nửa đời sau ai sống với anh!”

Ngay khoảnh khắc Hà Mộc An mở cửa, hai người lập tức im lặng, lãnh đạm đi về phía thang máy.

Không có cách nào khác, rốt cuộc họ vẫn là người cần thể diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.