“Không nhìn ra ngài Hà của chú3ng ta lại biết thương người như2 thế, lại còn tốt số đến mứ5c cứu bừa một người mà cũng 4là cô gái xinh đẹp, người với0 người đúng là khác nhau, như em đây ra ngoài đường cùng lắm là được giúp bà cụ qua đường, muốn giúp một anh chàng đẹp trai còn khó hơn cả lên trời, mà dù có thế thật thì chưa chắc đã nhận được của người ta một lời cảm ơn.
Đâu có giống như ngài Hà, được người ta khóc lóc đòi báo ơn, đúng là do ăn ở, vận may cũng khác hẳn với người thường, vừa bước chân ra cửa đã gặp ngay được cô em xinh đẹp rồi.”
Hà Mộc An mở cửa xe ra nhét người đang nói mỉa là cô vào trong xe: “Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng, không ai dám làm gì em đâu.” Vừa nói anh vừa ngồi vào xe.
Hạ Diệu Diệu hừ lạnh: “Em có thể nói gì, em đang khen anh đấy, anh làm việc tốt em đâu thể tùy tiện cản trở Lôi Phong, cùng lắm em cũng chỉ dám cảm khái bản thân không có vận may thôi.”
Hà Mộc An bỏ tấm ngăn ở giữa xuống, nói với giọng bất lực: “Đúng như em nghĩ, tối hôm qua đúng là có người dâng đến tận miệng, tối qua có người mời cơm, người ta tự ý sắp xếp thêm các trò tiêu khiển vào. Em đừng nghĩ nhiều, những chuyện như này không phải là hiếm, gặp nhiều rồi nên công ty đều có đối sách giải quyết cả nên không cần anh phải mở miệng, chuyện về sau đều do thư ký Trần sắp xếp, em có nghi vấn gì cứ hỏi thư ký Trần là được.”
Hạ Diệu Diệu nói bằng giọng mũi: “Hòa Mộc của các anh cũng thật là lắm chiêu nhiều trò, em hỏi anh ta làm gì em muốn hỏi chính anh đấy, cô em đấy xinh thật nhỉ.”
“Mặt cô ta bị đánh thành như thế anh còn có thể nhìn thấy gì.”
“Ấm ức cho anh rồi, hay là anh bỏ tiền để chữa mặt cô ta mau lành để anh nhìn xem thế nào!” Tối hôm qua hai người còn đang cãi nhau, là lúc mà tâm trạng tồi tệ tâm hồn yếu ớt nhất, những lúc thế nãy sẽ hay nảy ra ý nghĩ hôn nhân chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi, vợ nhìn nhiều rồi cũng sẽ thấy chán muốn tìm cảm giác mới mẻ thì gặp ngay một cô em xinh tươi, tâm trạng cô sao có thể tốt đẹp được đây.
Muốn gây sự với cô đừng hòng cô để yên, lần này An An không có hứng thú nhưng ai dám chắc những lần sau sẽ không bị những người có ý đồ lợi dụng, thù này mà cô không báo chẳng lẽ để bọn họ càng được nước lấn tới hay sao.
Dâng cái ngữ ấy lên đúng là buồn nôn: “Chẳng trách lại đi đến tận mười một rưỡi đêm mới về, em thấy dù có kéo dài đến tận mười hai giờ đêm cũng chẳng muốn quay về nhỉ.”
“…” Người đàn ông sáng suốt lúc này nên ngậm miệng lại.
Hạ Diệu Diệu còn chưa ăn cơm nhưng đã đầy một bụng tức, Thiên Chính coi cô như mù như điếc, coi cô như không tồn tại à!
Hà Mộc An dè dặt cẩn thận xem xét lộ trình và những nhà hàng mà hai người sẽ đi qua: “Ăn… chỗ nào được?”
“Đúng vậy.” Đó là công ty xây dựng khá có tiếng ở thành phố này: “Vậy ăn ở Đa Phúc Lâu đi…” Anh gấp bản đồ lại: “Không nên vì những người không liên quan mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.”
“Nếu có người dâng trai đẹp đến cho em anh có thể coi như không nhìn thấy không.”
“…” Sẽ xử đẹp hắn luôn.
…
Hạ Diệu Diệu chưa ăn xong cơm, cô đẩy bát ra không chờ Hà Mộc An mà quay người đi luôn!
Hà Mộc An đuổi theo vài bước, cực kỳ bất đắc dĩ nhưng cũng không cảm thấy không vui, anh bị người ta tính kế như thế nếu như vợ anh không để ý thì anh mới nên khóc.
Thư ký Trần sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của sếp, nhưng mà hành vi của phu nhân sẽ ảnh hưởng đến công ty… “Sếp à như thế có phải là hơi không tốt…”
Hà Mộc An nhìn anh ta: “Có gì không tốt.”
“Tôi… tôi lmuốn nói sẽ không tốt đối với phu nhân, phu nhân tìm đến như thế có thể sẽ khiến cho người ta cảm thấy phu nhân không được giáo dục tốt…” Nhìn phu nhân như thế, không giống như đi tìm người ta để ôn hòa nói lý lẽ.
“Chuyện như thấy này cần sự giáo dục như thế nào?”
Thư ký Trần cúi đầu không nói chuyện nữa, nhưng lại âm thầm gửi tin nhắn cho Khổng Đồng Đồng: “Cô khuyên bảo bạn mình đi, cô ấy muốn đến công ty người ta để gây sự.”
Đối với những chuyện như thế này Hạ Diệu Diệu không hề có chút nhẫn nại nào, cũng không nghĩ thoáng như Hà Mộc An, cô chẳng thể mặt cười nhưng trong không cười, nhưng cô cũng không nghĩ ra đối sách nào, cô rất hận Thiên Chính, thật sự rất hận!
Hạ Diệu Diệu đẩy cô tiếp tân đang cản cô lại ra xông vào phía bên trong: “Họ Trương kia mau ra đây cho tôi!”
Cô tiếp tân vội xông đến ngăn cô tiếp tục đi vào vừa bảo đồng nghiệp gọi bảo vệ đến: “Đây là nơi riêng tư cô không thể đi vào được, không có hẹn trước thì không thể đi vào… cô đừng như thế mà, có gì thì nói chuyện tử tế, cô không thể vào đó được...”
Bảo vệ đã đến.
Tiểu Lý liền đứng ra cản trước mặt phu nhân, phu nhân có thể lôi kéo với lễ tân nhưng không thể bị bảo vệ chạm vào.