Đám Cưới Hào Môn

Chương 496: Trốn tránh



Có điều sợ thì sợ, nhưng chẳng phải chỉ là một ngươ3̀i đàn bà vô dụng thôi sao, đắc tội thì đắc tội… T2ất nhiên ông ta đâu dám nói như vậy, có thế nào thì5 vẫn là Hà phu nhân, đánh chó cũng phải ngó mặt c4hủ mà.

Trương Thiên tức giận gõ mạnh lên bà0n, tay run rẩy: “Con đàn bà phiền phức, loại chuyện như này cũng dám nói ra, không mang đầu óc thì cút về nhà mà nhặt lại.”

Câu này ông ta cũng chỉ dám nói một mình ở chỗ không người thôi, gặp mặt trực tiếp không tránh khỏi phải nói vài lời tốt đẹp nịnh hót, ai bảo cô ta tốt số, ngu ngốc nhưng lại được gả cho một người như ngài Hà, chẳng học thêm được điều gì suốt ngày chỉ biết quản những việc không đâu như thế này, sớm muộn gì cũng có ngày bị đá khỏi vị trí hiện tại thôi.”

Bất luận ông ta coi thường Hà phu nhân như thế nào, giờ sự việc đã đi đến nước này, chỉ vì một người phụ nữ không biết tốt xấu nặng nhẹ mà mất hết mặt mũi, ông ta thật sự không nuốt trôi cục tức này, mặc dù trên mặt không biểu hiện ra nhưng trong bụng đã đầy một bụng tức.

Ông ta hận không thể để ngài Hà ly hôn ngay với người phụ nữ này, đàn ông ở ngoài vất vả phấn đấu, tìm một cô gái thì có làm sao, vẫn cho cô ta những thứ tốt nhất là được rồi, cô ta tưởng chồng cô ta không phải bỏ ra cái gì mà có được tất cả chắc, thư giãn một chút thì có làm sao, phụ nữ đúng là rắc rối.

Đã hơn 40 tuổi nhưng Trương Thiên chăm sóc bản thân khá tốt, ông ta nhăn mày lại gọi điện thoại cho thư ký: “Không cản nổi? Không được, cứ nói là tôi ra ngoài rồi không ở đây.” Ứng phó thế nào cũng không ổn, thế thì dứt khoát không gặp.

Nói không được, đánh cũng không xong, xử lý không tốt còn bị tất cả người trong giới cười cho, đúng là xui xẻo, có cuộc sống tốt đẹp yên bình mà không chịu hưởng cứ thích gây chuyện, con đàn bà tóc dài não ngắn, gả cho Hà Mộc An là không ý thức được mình mấy cân mấy lạng.

Nghĩ vậy nhưng lòng ông ta cực kỳ bất an, nếu như ngài Hà vì chuyện này mà ly hôn với Hà phu nhân thật thì ông ta cũng không thoát khỏi tiếng xấu, mặc dù ông ta không thấy chuyện tặng gái là có gì sai, nhưng nếu cứ bị người ta nói là ông ta hại ngài Hà phải ly hôn, ông ta còn đâu danh tiếng gì nữa.

Đúng là người phụ nữ phiền phức, ngài Hà không nên cưới một người phụ nữ coi chuyện tình cảm hơn mọi thứ như thế này.

Có ly hôn thì cũng là do cô ta tự tìm, nhưng lại liên lụy đến danh tiếng của ông ta, xúi quẩy. Phải mau đuổi cô ta đi mới được.

Năm phút trước: “Hà phu nhân tìm đến tận nơi rồi?”

“Hà phu nhân tìm đến tận nơi rồi?”

“Không phải chứ, thật sự là Hà phu nhân sao?” Mau, mau lên! Phòng Tổng giám đốc có chuyện lớn rồi, Hà phu nhân tìm đến tận nơi rồi!

Mau mau đi xem trò vui thôi, những người đến hóng hớt đã vây kín cả tầng mười bảy. Đúng là tin nóng, tặng gái cho chồng, bị vợ người ta tìm đến tận công ty rồi.

“Cô ta chính là Hà phu nhân sao, trông cũng không có gì đặc biệt lắm mà.”

“Nhìn qua thì cũng không còn trẻ nữa, ngài Hà nhắm trúng cô ta ở chỗ nào nhỉ, chắc là giả thôi, có lẽ muốn đến để gây sự, hay là bọn lừa đảo?”

“Cậu thì hiểu cái gì, thế này mới thể hiện được cách làm người của ngài Hà, không giống với những vị tổng giám đốc khác vừa mới nhìn thấy gái trẻ đẹp là mắt sáng cả lên chân đi không nổi nữa, nghe nói Hà phu nhân là bạn học với ngài Hà, tình cảm giữa hai người rất sâu sắc, khó khăn lắm hai người họ mới được ở bên nhau, lúc kết hôn ngài Hà còn bày tiệc cả tháng trời, vì Hà phu nhân ngài ấy còn cắt đứt liên hệ với bạn gái cũ, ngài ấy là một người rất trân trọng một nửa của mình, là một người có nhân phẩm tốt.”

“Thật sao? Nói như vậy thì ngài Hà là một người rất si tình.”

“Đúng thế, đã nhiều tiền lại còn trọng tình cảm nữa, ngài ấy thật đáng khâm phục.”

Vì vẻ ngoài của Hà phu nhân mà hình tượng ngài Hà trong mắt mọi người lại cao lớn thêm vài phần, có những người thấy Hà phu nhân cũng có nét đẹp riêng, cũng có những người cảm thấy Hà phu nhân không xứng với ngài Hà.

Nhưng tất cả mọi người cũng chỉ dám đứng vây ở bên ngoài nói thì thầm thôi, chẳng ai dám nói rõ ra, nếu lỡ như bị người ta nghe được thì không biết sẽ có ai tìm đến tận cửa hay không, như thế có bao nhiêu mặt mũi cũng chẳng còn để mất.

Thư ký của Trương tổng xông đến: “Hà phu nhân, Hà phu nhân xin cô dừng bước, Trương tổng của chúng tôi không có ở đây, cô không thể bước vào…”

“Sao lại không ở đây, trước khi tôi đến đây đã hỏi trước rồi, tất cả mọi người đều nói ông ta ở trong văn phòng uống trà, chắc không thể uống đến chết chứ?”

Thư ký nhất thời nghẹn lời, đúng là người phụ nữ độc miệng: “Hà phu nhân, Trương tổng vừa có việc gấp đi ra ngoài rồi, cô có lời gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp cô.”

“Tôi không có gì để nói, chỉ muốn đánh chết ông ta thôi, anh chắc chắn là muốn thay ông ta chịu chứ.” Hạ Diệu Diệu nói xong thì dừng lại, nhìn về phía Tiểu Lý đi theo đằng sau, chỉ cần anh ta dám nói một câu chắc chắn, cô sẽ để Tiểu Lý đánh chết anh ta.

Thư ký nuốt nước bọt, chắc chắn anh ta sẽ không bị đánh chết, nhưng người ta cao to vạm vỡ thế này, chỉ cần một đấm anh ta cũng có thể bị thương nặng chứ chẳng chơi: “Hà phu nhân à, có gì thì cứ từ từ nói, không chừng có gì đó hiểu lầm ở đây thì sao, Trương tổng của chúng tôi đối với cô...”

“Có phải là hiểu lầm hay không thì ông ta tự rõ, đừng có lầm tưởng sự vô sỉ thành khiếu hài hước, ông ta đã làm gì ông ta còn không biết hay sao, vợ ông ta có đôi mắt sáng coi thường ông ta nên ông ta cứ tưởng tất cả các bà vợ đều không coi trọng chồng của mình như vậy chắc.”

Hạ Diệu Diệu đẩy anh ta ra, cầm cái chổi ở bên cạnh lên.

Trương tổng đã sớm kéo mành xuống, nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài, cán chổi đập vào cửa kính phát ra tiếng kêu sắc nhọn, đầu ông ta như to thêm gấp đôi: Bao giờ thì kết thúc đây!

“Tôi biết ông ở bên trong, có giỏi thì mau ra đây, đã từ chối một hai lần rồi còn không biết đường thôi, hết lần này đến lần khác làm ra cái việc thấp kém, người ta đã nói không cần chính là không cần, đâu phải ai cũng là loại mặt người dạ thú như ông.”

“Ông mà không ra thì đừng trách tôi tìm người đến phá cửa.”

Thư ký đau khổ nhưng vẫn muốn đi lên để cản lại.

“Anh thử động một cái xem, anh nghĩ cho kỹ đi chỉ vì chuyện này mà bị đánh thì đáng đời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.