*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cậu còn sợ tớ quyt nợ à?!” “Không phải.” Vương Niệm Tư dần dần bình tĩnh lại, giọng nói lại điềm tĩnh nhẹ nhàng như mọi khi: “Trong chuyện này chúng mình đều không đúng, nên chủ động nhận sai.” “Xi” Thẩm Tuyết lấy lọ thuốc bỏng ra, điệu bộ khinh thường: “Duỗi tay ra đây, chỉ bằng vào cô ta!” “Cậu nghe lời tớ đi, vốn dĩ là chúng ta làm sai, nếu để Diệu Diệu truy cứu trách nhiệm thì chúng mình đuối lý.” Thẩm Tuyết bặm môi: “Biết rồi, biết rồi, tí nữa tớ nói với cậu ta không được sao.” Vương Niệm Tư bất giác lên tiếng: “Đừng...” Người tặng cũng có mặt ở đây thì sao! Rồi lại cảm thấy mình quá vội vàng, cô liền cười nói: “Đợi trưa về nói với cậu ấy sau, đừng có nói trước mặt mọi người, tự2ý lật đổ người khác chẳng phải chuyện hay ho gì.”
Thẩm Tuyết nghĩ cũng đúng, để mọi người biết được cô ta tự động bới đồ người khác thì mất mặt chết: “Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo.” Cô dám chắc rằng Hà An chưa từng nói cho Hạ Diệu Diệu biết giá trị của những thứ đó, vậy đánh mất một hai thứ hay... Chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao?
Sau khi nghe chuyện Hạ Diệu Diệu tỏ ra vô cùng khó chịu! Ai mà không khó chịu cho được! Đồ của cô, đậy nắp đặt ở chỗ của cô, vậy mà lúc về lại có người nói với cô là làm bẩn mất rồi! Lẽ nào chiếc buộc tóc hóa thành tinh chạy đến tay Thấm Tuyết!
Với tính cách chắt bóp của Hạ Diệu Diệu lúc đó cô chỉ muốn chửi thề! Chuyện này8mà xảy ra trong ngõ nhà cô thì chắc chắn cô phải mắng người đã động vào đồ của mình một trận tơi tả! Nhưng đây là trường học, là nơi được coi là có giáo dục, có nề nếp, là nơi mà một câu xin lỗi nên giải quyết được tất cả mọi xích mích! Hơn nữa người ta đã nói không cẩn thận rồi, còn muốn đến cho cô thứ khác đáng tiền hơn! Cô còn có thể nói gì nữa!
Hạ Diệu Diệu tức điên lên! Trong lòng chỉ muốn gào to lên: Cô có thể nói gì nữa! Nhưng cô cũng không khách khí với Thẩm Tuyết, lạnh lùng quay ngoắt 360 độ đi ra ngoài! Đền? Đương nhiên phải đền! Sao cô có thể vì thừa thãi mà khoát tay cho qua được, thể chẳng khác gì dung túng cho cô ta lần sau lại6tiếp tục làm thể. Đây không phải là vấn đề đồ đạc đắt rẻ gì mà là hành động lực đồ của Thẩm Tuyết khiến cô cực kỳ không thoải mái!
Cái gì mà không cẩn thận! Không cẩn thận cái nỗi gì! Lục đồ trên bàn người khác, làm hỏng rồi phải đền, còn oan uổng à! Mặc dù khi cô không ở phòng Khổng Đồng Đồng cũng bới đồ của cô xem, nhưng không so sánh được, quan hệ giữa cô và Khổng Đồng Đồng như thế nào, mà với Thẩm Tuyết lại như thế nào! Hơn nữa, động cơ lục đồ của cô ta chắc chắn chẳng hay ho gì. Đừng hỏi sao Hạ Diệu Diệu lại nghĩ thế, lòng dạ cổ hẹp hòi như thế đấy! Thẩm Tuyết càng ức chế hơn: “Cậu ta có ý gì vậy! Tớ đã xin lỗi rồi.”
Chu Tử Ngọc nghe3vậy bẩm bẩm: “Xin lỗi có tác dụng gì, đó là quà bạn trai người ta tặng, mất đi một thứ ký ức thanh xuân lại xước xát một ít! Mẹ kiếp! “Chỉ mỗi cái buộc tóc lởm! Lẽ nào chiếc buộc tóc đó không phải Hà An mua ngoài vỉa hè!” “Người ta muốn mua ở đâu thì mua! Quan trọng là tấm lòng! Tấm lòng là vô giá!”
Thẩm Tuyết trừng mắt nhìn Chu Tử Ngọc: “Cùng lắm tớ đền cho cậu ta một trăm cái! Cậu ta có bao nhiêu thứ Hà An tặng, thiếu một thứ thì chết ai! Đúng là kẹt sỉ lại còn tham lam muốn ăn dày!” Chu Tử Ngọc trợn ngược mắt. Thật hết thuốc chữa. Khổng Đồng Đồng sắp xếp sách vở, không nghe nổi những lời Thẩm Tuyết nói nữa, rời đi luôn! Đã sai còn gân cổ cãi5cùn. Thẩm Tuyết thấy thế càng bực mình! Cô ta không tin đồn cho Hạ Diệu Diệu mười cái như thế mà Diệu Diệu không sướng đến phát khóc!
“Sao thế?” Hà An mở sách ra, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói như có khí lạnh toát ra, không phải đối với Hạ Diệu Diệu như thế mà chỉ là do thói quen.
Hạ Diệu Diệu không để bụng, tự động coi như ngồi cạnh điều hòa: “Không sao cả!” Giọng điệu gắt gỏng! Cô không thích thái độ nói năng của Thẩm Tuyết, tự cao tự đại, chẳng coi ai ra gì! Đển! Đền! Đển! Không nói chuyện tử tế được sao! Thái độ không thể thành khấn chút được à!
Đúng, đúng chỉ là một chiếc buộc tóc nhỏ. Chính vì nó chỉ là một chiếc buộc tóc nhỏ nên thái độ của cậu tốt một chút, thành khẩn một chút, lẽ nào tôi còn không buông tha! Vấn đề cơ bản không phải là đền hay không, mà là cô ta động vào đồ của người khác mà không xin phép trước, còn muốn người ta phải cảm kích đội ơn mình không bằng!
Hạ Diệu Diệu lật sách sột soạt, bức xúc không để đâu cho hết. Cô ta nhất định vừa lục lọi đồ đạc của cô vừa tỏ vẻ coi thường giễu cợt, làm bản đồ của người ta rồi còn nhún vai coi như không có chuyện gì. Đến cô cũng hình dung ra được cảnh tượng lúc đó, chỉ nghĩ thôi cũng bất bình thay cho chiếc buộc tóc!
sột soạt sột soạt! Hà An giữ lấy bàn tay Diệu Diệu đang ra sức trút giận lên quyển sách, nghiêm túc nhìn cô. Hạ Diệu Diệu phụng phịu, bực mình dựa người vào sau ghế! Hức! Không có chút gia giáo nào cả! Không hiểu phép tắc tối thiểu! “Sao thế” Sắc mặt Hà An càng nghiêm trọng hơn.
Thẩm Tuyết ý!” Gì chứ chuyện nói xấu người khác sau lưng thì đúng là sở trường của Hạ Diệu Diệu, cô ngoa ngoắt quá chăng? Nếu không trút bầu tâm sự với anh nhà thì chẳng lẽ để người khác nghe thấy rồi gây thù kết oán chắc! Hà An nghe vậy, gấp sách lại, xách cặp lên kéo cô ra khỏi thư viện, đi đến đình nghỉ mát bên hồ Minh Nguyệt: “Nói đi.”
Hạ Diệu Diệu nhìn xung quanh thấy không có ai, nhìn xuống đất, vừa đá cột vừa nói: “Cô ta cố tình! Nhất định là cố tình!” Hạ Diệu Diệu mắng Thẩm Tuyết một tràng, thêm không ít mắm muối kể chuyện Thẩm Tuyết lục lọi đồ đạc của mình, còn làm bẩn, sau đó bắt chước điệu bộ cao ngạo của cô ta diễn lại một lần nữa.