Đám Cưới Hào Môn

Chương 502: Thế nào là Độc ác



Còn cậu con trai đã sớm khóc3 to vì dáng vẻ hung hãn của2 mẹ mình.

Giờ đây chă5̉ng có thứ gì có thể lọt v4ào tai bà Trương nữa, Trương T0hiên xong đời, Trương thị cũng sụp đổ, nhà họ Trương chẳng còn lại gì nữa, bà ta nghĩ đến dáng vẻ tuyệt vọng chạy vạy khắp nơi của Trương Thiên hai ngày hôm này thì chỉ muốn dùng một dao đâm chết con đàn bà họ Hạ!

Bà ta dùng ống tay áo lau nước mắt đang chảy xuống, sắc đỏ của sơn nổi bật trên bờ tường màu vàng trông ghê rợn hệt như vết máu: “Họ Hạ kia, có giỏi thì đừng có bước ra khỏi cửa, người phụ nữ độc ác như cô sẽ không được chết tử tế đâu!”

Bên cạnh, cậu con trai gào khóc đến tê tâm liệt phế, vô cùng thảm thiết.

Hạ Diệu Diệu mở cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu vào.

Bà Trương nghe thấy có động tĩnh thì ngẩng đầu lên,xô sơn vừa hắt xong vứt trên mặt đất choang một tiếng, dưới chân bà ta còn có rất nhiều xô sơn khác đã được hắt xong, trên mặt lộ ra nụ cười vặn vẹo: “Hạ Diệu Diệu giờ cô đã hài lòng chưa, nhà họ Trương giờ thảm hại đến nước này có phải là cô đắc ý lắm không, haha, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ không thể gây ra ảnh hưởng gì, chuyện ai cũng làm sao cô cứ túm lấy chồng tôi không tha, Hạ Diệu Diệu cô chắc chắn sẽ không được chết tử tế! Không được chết tử tế!”

Bà Trương gào khóc trong tuyệt vọng, lão Trương bình thường cao ngạo như thế sao có thể chịu được đả kích như vậy, sáng sớm nay phải nhập viện đến giờ còn chưa tỉnh lại, xung quanh toàn là những người đến đòi nợ, một người phụ nữ chỉ biết chăm lo chồng con như bà ta biết làm như thế nào đây, làm sao được đây: “Hạ Diệu Diệu, cô có trái tim có lương tâm hay không, cô ép người ta đến mức nhà tan cửa nát cô thấy vui lắm đúng không!”

Xung quanh đã có vài người xúm lại chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bà Trương càng khóc càng thương tâm hơn, ôm chặt lấy cậu con trai gần như ngất đi, trong mắt trong lòng đều là sự oán hận sâu sắc, cá lớn nuốt cá bé, ông trời không có mắt, coi mạng người như cỏ: “Hòa Mộc là cái hạng ỷ thế hiếp người, gian thương dối trá, đuổi tận giết tuyệt...”

Hạ Diệu Diệu đóng rầm cửa lại, nhanh chóng đi giày vào.

Quản gia Hà và Khả Chân đứng ở một bên, muốn khuyên nhưng lại không có lập trường.

Hạ Diệu Diệu không muốn chờ thang máy, dù sao tầng mà cô đang ở cũng không cao, chạy vài bước là xuống đến bên dưới, cô không chờ hai mẹ con đang ngồi dưới đất kịp phản ứng lại, xách thùng sơn ở dưới đất lên hắt qua: “Rủa ai không được chết tử tế đấy, có chết không tử tế cũng là lão già Trương Thiên không được chết tử tế!”

Bà Trương mau chóng ôm con tránh đi, thật không cô ta còn dám mặt dày phản kích lại, cô ta đã khiến cho nhà họ Trương tan tành mà còn dám hùng hổ như thế.

“Aaaaa….!” Tiếng hét chói tai được phát ra từ bà Trương, bà ta bỏ con trai ra dùng hết sức lực xông về phía cô: “Tôi liều mạng với cô!”

Tiểu Lý đang đứng ở một bên nhanh chóng tiến đến, chỉ với một cú xoay tay đã khiến cho người phụ nữ đang xông đến ngã trên mặt đất.

Hạ Diệu Diệu không thèm nhăn mày, cơn tức giận bốc lên ngùn ngụt: “Các người oan ức lắm à, không phục sao, tôi nói cho bà biết cho dù cả nhà bà có chết ngay trước mặt tôi thì tôi cũng chẳng chớp mắt một cái đâu, dám tặng đàn bà cho chồng tôi à, có chết hết thì cũng đáng đời!”

“Yêu nữ! Người phụ nữ độc ác! Cô nói nhà ai đấy, vậy mà cô dám đẩy nhà họ Trương lâm vào tình cảnh này.”

“Tôi khiến nhà họ Trương lâm vào tình cảnh này à?” Hạ Diệu Diệu vuốt tóc ra đằng sau, cười lạnh: “Đúng, chính tôi đã khiến nhà bà lâm vào đường cùng đấy, đáng đời các người, Trương Thiên có ngày hôm nay tôi rất vui, tôi phải đốt pháo để ăn mừng!”

“Cô sẽ không được chết tử tế, sẽ phải gặp báo ứng...”

“Vậy nên chồng bà đã gặp báo ứng rồi, bụng dạ ông ta bẩn thỉu đến mức đó, một lần không được lại tự cho là thông minh lại thử lần nữa, chồng bà thông minh như vậy có năng lực có bản lĩnh như vậy sao lại phá sản, đây rõ ràng là báo ứng!”

Cậu con trai nghe vậy xông đến muốn đánh Hạ Diệu Diệu.

Tiểu Lý nhìn ai cũng như nhau, vô cảm ấn cậu ta xuống đất.

Cậu gào khóc khản cả giọng: “Không được mắng ba tôi… không được mắng ba tôi…”

Hạ Diệu Diệu không có chút cảm xúc thừa thãi àno, cô hận Trương Thiên, cực kỳ hận. Nếu như Hà Mộc An bị người phụ nữ đáng thương mà ông ta sắp xếp câu dẫn thật thì cô biết dẫn con đi đâu khóc đây.

Cô bị điên mới đồng tình với bọn họ, càng không cho rằng người đang chiếm ưu thế tuyệt đối là cô nên thương cảm cho họ, Trương gia sụp đổ là chuyện của các người liên quan gì đến cô chứ.

“Anh dám đánh con tôi…” Bà Trương đứng lên xông về phía Tiểu Lý, kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Hạ Diệu Diệu hít sâu một hơi, cuộc sống khổ cực từ khi còn nhỏ và cuộc đời gần ba mươi năm đã rèn cho cô một con tim sắt đá: “Tôi nói cho bà biết, bà cứ thoải mái mắng chửi, tôi sẽ nghe mà mắt không chớp mày không nhăn, nếu tôi chột dạ thì tôi thua, Tiểu Lý đi thôi.” Nói xong cô quay người đi vào, để lại một đống hỗn loạn đằng sau.

Nhân lúc không có người chú ý, chỉ có vài người hóng hớt, sau khi chắc chắn phu nhân đã đi lên lầu thì cũng dần tản đi.

Tình tiết hấp dẫn kịch tính như thế mà giờ chỉ còn lại hai mẹ con đang than khóc, không gây được gợn sóng nào.



Hôm nay Hà Mộc An về sớm, thuận tiện đi đón con gái luôn.

Hạ Thượng Thượng chạy về phía em trai: “Hà Bất, chị của em đến rồi đây, em có nhớ chị không nào.”

Cậu bé cười hề hề vui mừng như cún con, hướng về phía phát ra âm thanh.

Hạ Thượng Thượng cười ngoác mồm, cùng Khả Chân đưa cậu bé đi vào phòng trẻ em.

Nhân lúc thay đồ Hà Mộc An chú ý nhìn Hạ Diệu Diệu, chuyện xảy ra ở đây cô ấy biết rồi, thấy cô đang lau bàn dáng vẻ không hề có gánh nặng tâm lý nào, chỉ hơi có chút tức giận, anh hỏi cô: “Tối nay ăn gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.