Đám Cưới Hào Môn

Chương 505: Nhà Mẹ đẻ



Có gì lạ đâu, con gái lớn rồi thì tự nhiên phải yêu đương thôi: “K3hông thế thì mẹ mới nên lo lắng ấy.”

Bà Hạ ngồi trên chiê2́c xe lăn đặt ngay gần sofa, than thở: “Con cũng biết nó là đứa nh5ư thế nào rồi đấy, không có đầu óc không có mắt nhìn, ai biết đ4ược nó sẽ tìm một người như thế nào, con phải xem giúp nó đi.”0

Cô gạt vỏ táo dính trên dao ra: “Đã là thời đại nào rồi mà còn phải cho người nhà xem xét.”

Hà Bất được mặc cho bộ quần áo liền thân màu xanh quân đội, nằm trên thảm lăn lộn hết vòng này đến vòng khác vui ngất trời.

“Con chỉ biết phản bác lời mẹ nói thôi đúng không, nó có phải là em gái con không hả…”

Hạ Diệu Diệu gọt táo thành một hình trụ để vào khay ăn cơm của trẻ em, gõ gõ lên mép khay phát ra tiếng giòn giã: “A Baast mau lại đây, có đồ ăn ngon này.” Răng còn chưa mọc thì ngậm vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn mẹ: “Con không có ý đó, có thể là Tiểu Ngư chỉ muốn kết thêm một người bạn tốt thôi, con mà đòi xem thật thì chúng nó sẽ ngại lắm.”

Hà Bất tròn vo lăn lốc đến.

Hạ Diệu Diệu vẫy người giúp việc đang đứng ở đầu cầu thang đến: “Trông chừng thằng bé, nếu nó gặm xong thì gọi tôi.”

Bà Hạ tranh thủ cười với cháu ngoại một cái rồi lại lạnh mặt nhìn con gái mình: “Sao mẹ lại không hiểu, nhưng lỡ như nó bị lừa thì sao.”

“Thế sao mẹ lại không lo con bị lừa?”

“Con trông như thế thì ai đến lừa.”

Hạ Diệu Diệu nghĩ nghĩ một lúc vậy mà không tìm được lời nào để phản bác lại, chỉ rút ra kết luận: “Mẹ là mẹ ruột của con, ai dà, mẹ đừng quản nữa, lòng con tự biết.” Tỏ rõ thái độ là được rồi còn những chuyện linh tinh khác thì để sau, nếu không thì lấy đâu ra nhiều chuyện mới mẻ để tám chứ.

Cô cực kỳ hưởng thụ cảm giác được thì thầm to nhỏ với mẹ: “Hạ Vũ thì sao? Tình hình gần đây thế nào?” Hạ Diệu Diệu đẩy những mảnh vụn táo mà cô gọt ra cho mẹ.

Không ăn, ai dám ăn những thứ mà Tiểu Bất để thừa chứ, con trai ăn thừa rồi mới nhớ đến mẹ.

Có thể nhớ đến đã là tốt lắm rồi, Hạ Diệu Diệu kiên trì đưa đến.

Bà Hạ miễn cưỡng đón lấy, đồ mà mấy đứa con gọt cho có gì hiếm lạ chứ, lúc nào bà chả được ăn: “Nó như cái chai bịt kín ấy, chẳng nói gì cả, hỏi đến thì nó lại thái độ, bảo mẹ đừng có quản, có giỏi thì đến lúc kết hôn đừng có dập đầu với bà già này, mẹ coi như là không có thằng con trai như nó.”

Hạ Diệu Diệu nhớ đến sự chủ động hồi năm ngoái của cậu, hay là vẫn chưa theo đuổi được nhỉ?

Cánh cửa chỗ huyền quan được mở ra, Hạ Tiểu Ngư vừa ngân nga hát vừa bước vào, chiếc khăn trắng hồng đan xen quàng trên cổ phất qua phất lại cho biết sự vui vẻ của chủ nhân: “Chị đến sớm vậy?” Hỏi xong lại tiếp tục ngân nga hát vừa cởi bỏ áo khoác ra. Đầu ngón tay xoay xoay chiếc chìa khóa có treo một chú thỏ nhỏ, tung tẩy đi lên lầu.

Hạ Diệu Diệu dám khẳng định chắc chắn, em gái cô đã yêu rồi, có vẻ tình cảm với bạn trai cũng khá ổn.

“Con nhìn đi, nhìn đi, cả ngày cứ ngây ngốc như thế thì có thể tìm được người bạn trai như thế nào chứ.” Bà Hạ rất hối hận về những lời dạy dỗ con gái ngày trước, bà chỉ sợ con bé lại tìm một người đàn ông như Giang Hồng Triết, gã đó chạy cũng cũng thật nhanh, có giỏi thì đừng có về nước, dám về thì phải để con rể cho hắn ta một trận nhừ tử, con rể nhà bà không chỉ khiến người nhà bà sợ hãi, mà còn có thể dọa dẫm người khác.

“Con thử hỏi giúp mẹ xem đó là một người như thế nào.”

Hạ Diệu Diệu ra dấu “ok”rồi nói: “Ngưỡng mộ quá đi, con thì nuôi thả tự do, tùy tiện vứt đâu đó rồi tìm một người như thế nào cũng được, còn đứa út thì được chăm chút từng tí.”

“Được rồi, chẳng phải là do con ngoan ngoãn hiểu biết hơn nó à.” Coi như bà tiện mồm trả lại một lời công bằng cho con gái lớn.

Hạ Tiểu Ngư hớn hở nhảy nhót từ trên cầu thang xoắn xuống, váy áo bay phấp phới, tóc mượt như tơ, đầu mày cuối mắt toát ra làn gió xuân phơi phới, trông ấu trĩ như đứa trẻ mới bảy tám tuổi.

Bà Hạ để Bảo Bối Nhỏ dẫn cô đi vào bếp, quên chưa nói, Bảo Bối Nhỏ là tên mà bà Hạ đặt cho “ghế ngồi” thân yêu của bà, đến cả Hạ Tiểu Ngư còn chưa có được đãi ngộ như thế.

Hạ Tiểu Ngư mặc bộ đồ ở nhà màu hồng, ô trông còn tươi hơn cả hoa, nhảy đến sáp lại gần chị gái, tay tì dưới tai, đôi mắt sáng lấp lánh đáng yêu: “Chị đi Paris chơi có vui lắm không?” Khóe miệng cong cong như cười như không.

Hạ Diệu Diệu nhìn em gái, cũng bị lây tâm trạng vui vẻ của cô: “Không phải năm ngoái vừa đi à.”

“Không giống nhau mà, chị đi là cảm nhận văn hóa ở đó, còn bọn em chỉ biết ngắm cảnh thôi, nếu những thứ bên đó mà được chuyển đến trong nước thì bọn em cũng chỉ biết hùa theo phong trào mà đi xem thôi.”

Hạ Diệu Diệu bế con trai lên: “Ái chà, càng ngày càng khéo nói chuyện. Nào gọi dì nhỏ đi con, dì… nhỏ…”

Hạ Tiểu Ngư véo má cháu ngoại: “Lớn nhanh thật đấy, đã ngần này rồi, Tiểu Bất có nhớ dì nhỏ không? Nào đến đây để dì bế…” Hạ Tiểu Ngư vươn tay ra bế cậu bé đặt lên đùi trêu chọc.

Hạ Diệu Diệu nhìn cô, có vẻ như con bé muốn ổn định rồi: “Yêu đương rồi hả?”

Hạ Tiểu Ngư cười ngại ngùng, cũng không hoảng hốt, đã đến tuổi rồi không còn là cô bé mới mười bảy mười tám tuổi làm gì cũng chột dạ nữa: “Vâng.” Cô tiếp tục trêu đùa Hà Bất, ý cười trong mắt không che giấu được.

Hạ Diệu Diệu biết đây không phải là công lao của con trai mình, nên sự vui vẻ này chắc hẳn là do người bạn trai đó mang lại, hẳn là con bé cảm thấy rất hài lòng với người bạn trai đó: “Có định kết hôn không?”

Hạ Tiểu Ngư gật đầu, gương mặt đầy gió xuân: “Anh ấy cầu hôn em rồi, nhưng em thấy quá đột ngột nên chưa đồng ý, muốn hỏi ý kiến của mẹ và chị.” Nói xong cô cúi đầu cười ngọt ngào, đột ngột cái gì, có mà khoác tay người ta rồi nói anh ta tốt chỗ này không tốt chỗ kia, rồi nắm chặt người ta không nỡ rời ra thì có.

Hạ Diệu Diệu biết em gái mình rất xinh đẹp nhưng không biết con bé có thể đẹp đến mức này, khi mỉm cười cứ ngỡ như là mùa Xuân với cỏ xanh hoa thắm đã đến rồi, đẹp như mơ như mộng. Cô cảm thấy một người như con bé gả cho bất cứ ai cũng đều xứng cả: “Nhanh thế sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.