Đám Cưới Hào Môn

Chương 507: Dạy con



Chỉ là có qua có lại cũng không cần phải đặc biệt chỉ chọn lời khen để nói,3 đều là người lạ mới quen, nói những lời khách quan là được.

Hạ Diệu2 Diệu cười đáp: “Đúng vậy, không giống tôi, lông mày của tôi đẹp hơn.” Nói xong5 cô còn cười vui vẻ.

Đối phương cũng cười theo, hàng lông mày đúng là r4ất đẹp, cả gương mặt nổi bật nhất là hàng lông mày lá liễu, không cần tỉa t0ót cũng đã rất đẹp rồi, một vẻ đẹp cổ điển.

Hạ Diệu Diệu biết nét đẹp của Hà Bất không phải là kiểu vừa nhìn vào đã thấy đẹp, cả cô và Hà Mộc An đều không phải, Hà Mộc An đẹp là ở khí chất, còn Hà Bất vừa được mấy tháng tuổi thì lấy đâu ra khí chất chứ, trừ khi nó dựa vào thân phận là con trai của Hà Mộc An, dùng xe sang, vệ sĩ, đồ dùng đắt tiền để đắp nên khí chất bá vương con nhà giàu.

Có điều hiện giờ Hà Bất đang nằm trong xe nôi, mặc chiếc áo phao màu vàng, cổ đeo chiếc tạp dề nhỏ, miệng chảy dãi gặm lấy ngón tay cười ngốc nghếch với cô bé xinh đẹp trong xe nôi đối diện.

“Đây là đứa thứ hai nhà cô à? Đúng là không nhìn ra, trông cô còn rất trẻ.”

Hạ Diệu Diệu khiêm tốn tiếp nhận, hiện tại cô đã có năng lực về kinh tế với tình yêu với cái đẹp của mình, hễ cứ rảnh rỗi là cô lại nghiên cứu mày mò làm đẹp, không dễ nhìn ra cô đã ba mươi tuổi, da cô thậm chí còn đẹp hơn lúc chưa lấy chồng, đầu óc được thoải mái ít lo âu nên da như được thay mới sáng mịn bóng đẹp: “Cô trông còn trẻ hơn, chắc tầm hai lăm rồi hả.”

Đối phương rảnh rỗi lại nghịch vuốt mái tóc dài: “Vừa đúng hai lăm tuổi.”

Khóe miệng Haạ Diệu Diệu cứng ngắc, hờ hờ, chịu thôi, ai bảo mắt cô nhìn quá chuẩn.

“Con gái nhà cô mấy tuổi rồi? Hai chị em chắc cũng không hơn kém nhau là bao nhỉ?”

“Con gái lớn năm nay học lớp một rồi, sau kỳ nghỉ hè sẽ lên lớp hai.”

Đối phương vừa nghe xong kinh ngạc không thôi: “Cô kết hôn khi bao nhiêu tuổi vậy? Nhìn qua cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi thôi.”

Thiếu mất một tuổi, Hạ Diệu Diệu thầm đắc ý, tâm trạng cực tốt, nên nói chuyện cũng rất thoải mái, không có những thứ như thân phận ràng buộc nên không sợ bị mất mặt: “Đâu có, đâu có, sắp ba hai tuổi rồi, tôi vừa mới tốt nghiệp là sinh đứa lớn luôn, tôi thấy sinh sớm vẫn tốt hơn, chờ đến khi đứa này tròn hai tuổi thì cô nên sinh thêm đứa thứ hai đi, nhân lúc còn trẻ mà sinh, khi tôi sinh đứa thứ hai thì cũng hơi muộn rồi, đứa thứ ba thì càng muộn hơn.”

“Cô còn muốn sinh đứa thứ ba nữa à?”

“Tôi đang lên kế hoạch, chắc là năm sau.”

Cô điên rồi sao: “Một đứa thôi đã đủ mệt rồi, ba đứa còn chẳng phiền chết à.”

“Tôi khá là thích trẻ con, hơn nữa chăm con cũng chẳng có gì, nhìn chúng nó dần dần lớn lên là một điều rất tuyệt vời.”

Đối phương nhìn cô bằng ánh mắt cổ quái, phục cô sát đất: “Haha, cách nghĩ của cô thật độc đáo, tôi chỉ mỗi một đứa thôi đã đủ mệt lắm rồi, mà còn có bà nội giúp trông, giờ nó biết lật người rồi nên càng phải trông chừng cẩn thận, con gái nhà tôi còn khá là ngoan. Chứ nhà anh trai tôi ấy hả trông cứ như là hiện trường tai nạn vậy. Là phụ nữ không nên đặt quá nhiều thời gian vào con cái, cần phải có không gian của riêng mình, phụ nữ không tự thương mình thì ai thương, một mình tiêu diêu tự tại bao nhiêu, không nên chỉ chờ chúng lớn lên rồi báo hiếu.” Đừng trở thành công cụ sinh con của đàn ông.

“Haha…” Hạ Diệu Diệu không biết nói gì, cô lại thấy việc sinh em bé rất tuyệt, nhưng nếu nói ra hình như không được phù hợp với tiêu chuẩn phụ nữ hiện đại ngày nay lắm. Nhưng cô thật sự không phản đối chuyện có thêm đứa thứ ba hay đứa thứ tư.

“Con cô mới lớn từng này, chắc buổi tối quấy lắm đúng không.”

Hình như mới trong một chớp mắt thôi mà con trai đã lớn từng này rồi. Cô chỉ đành lôi những khó khăn khi chăm Thượng Thượng nói về Hà Bất.

Đối phương cũng rất đồng cảm với cô: “Cô thấy đấy, ảnh hưởng đến bao nhiêu là việc, riêng việc chăm sóc cơ thể thôi cũng là một vấn đề lớn, có con bé rồi, tôi chưa đi lại giày cao gót lần nào. Mấy hôm trước con bé hâm hấp sốt tôi lo lắng căng thẳng cả một đêm, chăm con khó khăn nhất là sự lo lắng căng thẳng về tinh thần. Chồng cô có giúp chăm con không?”

“Chẳng giúp được bao nhiêu, thỉnh thoảng nhìn một vài lần.” Cô cũng vậy, chỉ phụ trách nhìn vài cái, vậy nên cô hiểu được tại sao đàn ông thích trẻ con, người già thích trẻ con, bởi vì họ không phải chăm, lâu lâu chơi đùa một lúc nên luôn cảm thấy trẻ con rất đáng yêu.

“Vị kia nhà tôi cũng thế, về đến nhà là ngồi chễm chệ trên sofa, nhưng được cái là không chơi game không xem tivi, nhưng chăm con thì không ổn, nói không ổn cũng hơi oan cho anh ấy, những lúc con ngoan ngoãn ngồi im thì trông một lúc cũng được, con mà khóc lên thì bất động không biết làm gì y như tên ngốc chỉ chờ vợ đến giải quyết, cô nói xem cần bọn họ để làm gì.”

“Con cái có cần sự chăm sóc của bọn họ không? Con cái chính là của chúng ta mà? Họ đưa tiền nuôi dưỡng là được.”

Đối phương nghe xong thì không biết đối đáp thế nào nhìn cô.

Hạ Diệu Diệu biết chuyện cười này rất nhạt nhưng mà cô đã tự cười trước rồi. Hạ Thượng Thượng là do một tay cô nuôi lớn, con sinh ra chính là của một mình cô thôi, người kia muốn nuôi thì nuôi, không thì cũng không sao cả, Thượng Thượng vẫn lớn lên bình thường đấy thôi.

Sinh đẻ là quá trình mà phụ nữ phải trải qua, nếu như phân tích từ góc độ xã hội học chính là cộng tác duy trì nòi giống, còn sau khi sinh xong mối quan hệ cộng tác này sẽ không còn nữa, cũng chính đã hoàn thành nhiệm vụ mà xã hội giao cho bạn. Còn trong quá trình đó con là của ai thì, haha, đứa con là của xã hội.

Hạ Diệu Diệu là một người có học thức, rất biết bảo vệ cho những lý lẽ vặn vẹo của mình, trong thời gian nuôi Thượng Thượng, cô không chỉ một lần cảm thấy mỗi một khu vực nên thành lập một tổ chức nuôi dạy trẻ, thống nhất quản lý, thống nhất giáo dục. Đối với người cảm thấy đẻ xong là hoàn thành xong nghĩa vụ như cô thì cô không hề để ý chuyện đối phương có đồng tình với tư tưởng của mình hay không.

Vậy nên cô không nhất thiết lúc nào cũng phải bế Hà Bất, hay lúc nào cũng phải để con bên cạnh mình, chỉ cần biết là hôm nay cậu rất khỏe, rất ngoan là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.