Cô ấy lập tức liệt cô vào hàng ngũ của mình, vui vẻ tâm sự: “Phụ nữ rất hay trong ngoài bất nhất, miệng cứng nhưng tim lại mềm. Dù có nói gì thì đều thương xót cho bọn họ, không muốn họ quá mệt mỏi vất vả, về đến nhà cũng không nỡ để họ phải trông con. Đáng giận nhất là những người đàn ông đã không nuôi được gia đình còn ra vẻ ông lớn, toàn bọn gia trưởng, vợ đi làm về còn phải vất vả trông con, còn họ thì ra ngoài làm bậy, họ lấy đâu ra sự tự tin đó.”
Chuyện Hạ Diệu Diệu sợ nghe nhất là những chuyện không hạnh phúc như thế này, nếu là một câu chuyện về ngoại tình, thì cô muốn nghe chuyện phía nữ ngoại tình hơn, nếu là câu chuyện về sự vứt bỏ thì cô muốn nghe chuyện đàn ông bị vứt bỏ, nên cô lập tức chuyển chủ đề: “Con nhà cô...”
“Đến bên này, để bé được phơi nắng, phiền cô để xe gọn một chút, cây cối ở đây nhiều quá, tìm một nơi có ánh nắng không đơn giản chút nào.” Nói xong người kia ngồi luôn xuống ghế.
Một bà cô trông có vẻ như là người giúp việc đẩy xe em bé đến, nói lời cảm ơn với Diệu Diệu.
Cây cối um tùm nhưng mùa này cũng đâu có nhiều lá lắm đâu. Hơn nữa cách đó không xa còn có một ngọn núi, cô không thấy ánh nắng ngập tràn à?
Đối phương cứ thế mà tiếp tục: “Tôi thấy Hòa Mộc sắp đi tong rồi, nhân viên thì nịnh nọt bợ đỡ, cuộc sống của lãnh đạo thì hỗn loạn thật đáng tiếc cho công viên nhỏ này… vừa nãy tôi nghe thấy lời cô nói rồi, tôi bảo cô này, nhu nhược cũng là một loại sai lầm đấy.”
Một ngọn lửa xông thẳng lên đầu Hạ Diệu Diệu, cô chẳng cần biết lý do, hiện giờ cô thấy mấy người này rất phiền phức, cả người khóc lóc cầu xin cũng thật phiền phức! Người không liên quan càng phiền! Người có ý tốt càng phiền hơn nữa!
“Tiểu Lý!”
Tiểu Lý bước ra từ trong bóng râm, khiến hai bà mẹ giật mình nhìn vào chỗ bóng râm, người đàn ông này đứng đó lúc nào vậy.
“Trông Hà Bất, tôi đến công ty xem sao!” Hạ Diệu Diệu vội vàng đi luôn.
Hai bà mẹ kinh ngạc nhìn về phía cô rời đi, sao vậy, có phải vừa nãy họ đã bỏ qua chuyện gì rồi không?
Tiểu Lý sao có thể trông trẻ mà không đi theo phu nhân chứ, chức trách công việc của anh là đi theo bảo vệ phu nhân mà, cho dù để mất cậu chủ nhỏ thì cũng phải đi theo: “Đại quản gia?” Giọng điệu cung kính.
Phía sau hai hòn đá có một người đàn ông lớn tuổi, tinh thần minh mẫn xuất hiện.
Đồng chí Tiểu Lý nhìn cậu chủ nhỏ một cái rồi gấp gáp đuổi theo phu nhân.
“Hỏng rồi!” Bà mẹ đến sau đột ngột đứng lên: “Tôi đi xem sao.” Nói xong bỏ lại bảo mẫu và con nhỏ chạy đi luôn.
Mẹ của bé gái cũng rất muốn đi theo nhưng mà còn phải trông con nghĩ đi nghĩ lại chỉ chó thể đẩy cả con đuổi theo sau.
…
Đậu Đậu thật sự không biết chỉ vì chuyện của cô lại gây ra chuyện lớn như thế, ngoài khóc ra cô ta cũng không biết nên làm thế nào.
Cô ta muốn thay mấy vạn nhân viên của Trương thị cứu vãn tổn thất, hôm đó cô ta không có ý muốn câu dẫn ngài Hà, càng không phải là người do Trương tổng phái đến, cô ta cầu xin Hà phu nhân hạ thủ lưu tình, cô ta thật sự không có ý nghĩ đó, cho dù Trương tổng có yêu cầu cô ta làm thì cô ta cũng sẽ không làm như vậy, cầu xin ngài Hà tha cho mấy vạn nhân viên Trương thị một con đường sống, cô ta thật sự không có ý nghĩ đó mà.
Đều trách cô ta, đều trách cô ta cả, trách cô ta tại sao lại chạy vào hành lang đó, cô gái nhỏ vừa nghĩ đến đây là khóc càng thảm thiết hơn.