Đám Cưới Hào Môn

Chương 510: Ăn cái gì



“Nói đi chứ! Tai tôi đang chờ 3để nghe đây, nói nhanh lên.”<2br>

Cô gái nhỏ lắp bắp.<5br>

Cả căn phòng chìm trong4 yên tĩnh, không ai dám can th0iệp vào hành động của phu nhân. Cô gái nhỏ nhìn từng người cầu cứu nhưng không có người đáp lại.

Cô ta đột nhiên có cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi, cô ta đã làm sai điều gì, tại sao tất cả những chuyện không công bằng không hạnh phúc đều rơi lên đầu cô ta, ba cô ta thì dùng cô ta để gán nợ, rồi chẳng hiểu tại sao người lại nói cô là sao chổi hại bao nhiêu nhân viên của Trương thị mất việc.

Cô ta đã làm gì, rõ ràng là chẳng làm gì cả, bị đánh rồi bị thương, dè dặt giữ mình, không dám bước sai một bước, thậm chí vì gia cảnh không tốt bị người ta coi thường nhưng vẫn nỗ lực sống thật tốt, tại sao còn phải chịu nỗi nhục nhã như thế này.

Vì cô ta là kẻ yếu, vì cô ta không có gì trong tay nên những người này có thể tùy tiện chà đạp sao. Lý trí vốn yếu ớt của cô gái sụp đổ trong nháy mắt, cô dựa vào đâu mà coi thường tôi, chỉ dựa vào việc các người có tiền có thế, chỉ cần một câu nói của các người thì chúng tôi làm gì cũng là sai sao.

Cô gái nhỏ ngẩng phắt đầu lên: “Đúng, tôi muốn gặp ngài Hà, tôi có chuyện muốn nói.” Cô gái nhỏ nhìn thẳng vào người phụ nữ còn chẳng thèm nhìn mình: “Tôi muốn nói, hôm đó tôi quá hoảng loạn nên mới vô tình đi vào đó, không có bất cứ ý đồ nào, cũng không có suy nghĩ với cao. Còn nữa, mặc dù tôi ấu trĩ không hiểu chuyện nhưng vẫn có liêm sỉ, ngài Hà đã giúp đỡ tôi nên tôi đến cảm ơn, không hề có ý đeo bám. Hôm nay tôi đến đây là vì nghe nói Trương thị phá sản là do cô muốn báo thù, tôi muốn nói với cô, cô đã hiểu lầm rồi, xin cô đừng đánh giá thấp nhân phẩm của tôi.”

Hạ Diệu Diệu cười trào phúng: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đề cao bản thân như thế, cũng phải… nếu không thì cô đâu có hoảng loạn đi bừa cũng sẽ không ngồi đây nói lời vô nghĩa. Vậy thì, chuyện này liên quan gì đến cô, cô cảm thấy liên quan như thế nào?”

“Đương nhiên là không liên quan.”

“Không liên quan thì cô đến đây làm gì, đến góp vui à?”

“Tôi… tôi…”

“Hay cô cho rằng một nơi rộng lớn như Hòa Mộc, nhiều người như thế, IQ không đủ đều sẽ hiểu lầm cô cảm thấy cô có âm mưu có dụng ý khác?”

“Chẳng lẽ không phải thế sao?”

“Đương nhiên là không phải rồi, có ai trong số họ đối xử không tốt với cô hay là nhằm vào ‘dã tâm’ của cô mà tỏ thái độ với cô chưa, cô tưởng là cô chạy đến thì quỹ Hòa Mộc sẽ giúp đỡ cô, cho cô cuộc sống yên ổn à, cô tưởng Hà Mộc An và quỹ Hòa Mộc đều là kẻ ngốc sao.

Còn nữa, cô cùng lắm là trông thanh tú thôi, cách hồng nhan họa thủy còn xa lắm, cô lấy đâu ra sự tự tin mà cho rằng mình là ngọn nguồn sự việc. Trong chuyện này nếu có một lý do viển vông thì cũng là do nhân phẩm của gã họ Trương không đứng đắn, âm mưu thủ đoạn nên mới gây họa diệt thân, chẳng có tí xíu liên hệ gì với cô cả!

Cô nói cô bị trách oan, cô là người được quỹ Hòa Mộc giúp đỡ, chuyện này là do thư ký Trần phụ trách mà cô lại đòi đến trước mặt chồng tôi để cảm ơn tôi còn phải khách sáo với cô sao. Haha, lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện cười như vậy, xin hỏi tại sao tôi lại phải khách sáo với cô, tôi không làm vậy có phải là cậy thế ép người rồi không, đúng là mắt chó khinh người, sao cô không nói là mình có mắt không tròng cảm ơn lung tung khiến người ta thấy ghét.”

Cô gái nhỏ cắn môi muốn nói gì đó, nhưng lại không tìm thấy lời nào để đáp lại.

Hạ Diệu Diệu dùng ánh mắt khinh thường lướt một lượt trên người cô ta: “Cô nói cô có liên quan đến việc Trương thị phá sản, nào nói đi, cô cảm thấy cô đã tác động như thế nào, hay cô nắm giữ bí mật thương mại gì mà có thể khiến cho Trương thị sụp đổ trong một buổi tối, mau nói để tôi được mở rộng tầm mắt nào.”

Cô gái nhỏ thấy bản thân vô cùng nhục nhã, mỗi một câu đối phương nói ra đều đâm thẳng vào chút tự tôn còn sót lại của cô ta, cô ta có tư cách gì ảnh hưởng đến sự diệt vong của Trương thị đâu, cô ta là cái thá gì mà có thể gây ra chuyện lớn như vậy, cùng lắm chỉ là con gái của người đàn ông ham mê cờ bạc nghèo rớt, thậm chí còn phải đối diện với nguy cơ phải nghỉ học, cô ta đâu tính là gì.

Cô gái nhỏ ôm đầu, phẫn uất, nhục nhã.

Hạ Diệu Diệu hừ lạnh, không hề thương cảm: “Trong lời đồn chỉ nói là tôi đố kị thành tính muốn để Trương thị phải trả giá, đã có câu nào đề cập đến cô hay chưa, hồng nhan tức giận cũng là nói để nâng cao thân phận cho tôi, liên quan gì đến cô nào, cô muốn giải thích, giải thích cái gì. Tôi không vui là vì những hành động của Trương Thiên, cô là ai mà đến đây giải thích với tôi.

Tôi đương nhiên là cực kỳ ghét cô, coi thường cô vì tôi cho rằng cô không có bất cứ giá trị nào xuất hiện ở đây, vậy mà cô cứ hết lần hết lượt đến đây để tìm Hà Mộc An, tôi nên nghĩ thế nào? Cảm ơn ấy hả, đùa gì vậy, vừa nãy tôi cũng nói rồi, đó là chuyện của thư ký Trần và quỹ Hòa Mộc. Vậy nên lý do cô xuất hiện ở đây chỉ có thể là thấy bản thân cũng có chút nhan sắc, muốn tự đề cử bản thân!”

“Tôi… tôi không có… không hề…” Cô gái nhỏ hoảng loạn, cô ta thật sự không có ý đó mà.

Hạ Diệu Diệu lôi điện thoại ra: “Tôi khá là tốt bụng nên hôm nay sẽ chiều theo ý cô.” Hạ Diệu Diệu gọi cho thư ký Trần: “Để cho cô gặp ân nhân cứu mạng, cô muốn thể hiện lòng thành thì cứ thể hiện, muốn dùng thân báo đáp thì hỏi thử người ta có đồng ý không, nếu đồng ý...”

Cô gái nhỏ đột ngột đứng lên, ánh mắt ngập lửa: “Tôi không có, cô dựa vào đâu mà đổ oan cho tôi!”

“Dựa vào tôi là vợ của Hà Mộc An, ghét tất cả những cô gái có ý đồ muốn tiếp cận chồng tôi, có vấn đề gì không? À đúng rồi, cũng có thể nói là tôi đố kỵ thành tính. Vậy nên, xin những cô gái đã từng được ngài Hà cứu giúp, vì hạnh phúc ân nhân của mình, cách xa ít nhất một cây số xung quanh ngài ấy có được không, đừng có mà lấy – oán – báo - ơn, được không?”

Cô gái nhỏ hoảng loạn đến mức xô đổ cả ghế, không quan tâm đến đầu gối đang đau, vội vàng chạy ra ngoài.

Hạ Diệu Diệu thu điện thoại lại, quay đầu lại, thấy Hà Mộc An đang nâng cái địu em bé, đứng gần cửa nhìn cô.

Hạ Diệu Diệu cười mỉm, khều tóc: “Ăn gì đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.