Hạ Diệu Diệu bức bối, không muốn để ý đến3 người ngồi ghế sau nữa, nhưng trong chuyện 2này cũng chỉ có anh là có thể nghe cô than5 phiền mà không để vấn đề leo thang, nếu như4 cô mà phàn nàn với mẹ cô thì tên Hình Tiê0̉u Hành kia chắc là nên tử hình tại chỗ.
Hạ Diệu Diệu miễn cưỡng tiếp nhận sự đáng yêu hiếm có của anh, chấp nhận xuống nước: “Anh nghe cái giọng điệu bàn chuyện đại sự lớn lao đó, cả mâm cơm chỉ có tiếng của cậu ta, ba cậu ta ra hiệu bảy tám lần cho cậu ta bớt nói đi, nhưng cậu ta cứ như là không hiểu vậy, cạn lời...”
“…”
“Nếu không phải là cậu ta quá ngốc thì chính là cuộc sống quá thuận lợi chưa từng phải nhìn sắc mặt người khác, luôn coi mình là trung tâm, loại người này em dám chắc là sẽ chẳng làm nên trò trống gì, đương nhiên là em không kỳ thị cậu ta, chỉ là cảm thấy... tóm lại là Tiểu Ngư nên tìm một người đàn ông chín chắn để quản nó, lớn tuổi một chút cũng không sao, còn hơn là tìm một gã cũng lơ ngơ như nó về sống tạm bợ với nhau.”
“…”
“Cậu ta đâu biết tình hình Hạ Vũ ở công ty như thế nào, thế mà dám xúi giục nó tranh giành vị trí, một ngày nào đó nếu như Hoàng tổng nghỉ hưu có phải là cậu ta lại xúi giục Hạ Vũ tranh chức Chủ tịch không, đúng là dám nghĩ...”
“…”
“Tóm lại là em thấy không hợp vừa xốc nổi lại tự cao tự đại còn tự cho là đúng, còn chưa có bản lĩnh thật sự mà cứ nghĩ xa vời viển vông, cứ như là cả nhân loại chỉ có mỗi cậu ta là thông minh, mới lần đầu gặp mặt gia đình bạn gái mà cũng không khiêm tốn chút, chắc ở nhà còn quá đáng hơn, vậy thì hay rồi, nhà chúng ta không chứa nổi vị thần như thế.”
“…”
“Mẹ à, mẹ đang nói ai đấy?” Thượng Thượng vân vê chiếc hộp trong tay, tỏ vẻ đáng yêu với mẹ.
“Người lớn nói chuyện trẻ con đừng có chen vào.”
Thượng Thượng hứ một tiếng, ôm lấy chiếc hộp với hòn đá bên trong quay đầu đi, không thèm nói với mẹ, nếu không phải thấy mẹ đáng thương chỉ biết nói một mình không ai đáp lời thì con cũng chẳng thèm để ý đến.
Hạ Diệu Diệu hấp hé miệng, cô quên mất mình nên nói gì rồi, đến khi nghĩ lại được thì lập tức xoay vô lăng, dừng xe lại bên đường, quay người ra sau xe tức giận: “Nếu như em sống cùng cậu ta thì còn việc của anh sao, em đang nói con người, anh có thật sự nghe không đấy, cái gì mà cũng không phải em sống với cậu ta, sao anh không sống với cậu ta đi.” Thái độ anh nói chuyện như thế à?
Hạ Diệu Diệu quay người về, lái xe đi tiếp, bị anh chọc đến tức anh ách, cô chỉ nói xấu người nhà vài câu thôi, anh cứ thế mà thuận theo nói xấu hai câu thì đã sao chứ, sẽ chết à?
Hạ Diệu Diệu đỗ xe vào gara trên mặt đất, nghĩ cả nửa ngày mới thấy không đúng: “Theo như lời anh nói thì anh ta đối xử tốt với Tiểu Ngư chỉ vì chúng ta, thế là sao chứ?”
Hà Mộc An xuống xe, tiến lên một bước mở cửa cho cô.
“Anh đi mà mở cho con gái.” Ân cần thế làm gì, chuyện chính thì không lo.
Hà Mộc An thấy Khả Tín đã đi đến thì cũng không theo sát nữa: “Nguyên nhân nào mà chẳng là nguyên nhân, yêu là nguyên nhân, sự tồn tại của chúng ta cũng là nguyên nhân, sự tôn trọng lẫn nhau giữa hai bên cũng là nguyên nhân, em thấy nguyên nhân nào là đáng tin cậy nhất?”
Hạ Diệu Diệu ngẫm nghĩ, đúng là nguyên nhân khách quan “Hà Mộc An” này là đảm bảo nhất: “Tí nữa là bị anh dẫn sai đưng, đó gọi là dụng tâm không tốt, hai người ở bên nhau đương nhiên phải là vì yêu nhau rồi.”
Hạ Diệu Diệu đập tay anh xuống: “Đừng làm động tác này nữa, thói quen đáng ghét.” Đột nhiên cô thấy anh nói rất có lý, chỉ cần không ly hôn, Tiểu Ngư gả cho một người để ý đến sắc mặt của Hà Mộc An còn an toàn hơn là gả cho tình yêu, đặc biệt là với tính cách của nó, thì người như Hình Tiểu Hành có lẽ là thích hợp nhất.
Hạ Diệu Diệu bước ra khỏi thang máy, đầu óc như đang xoắn lại: “Không được, không được, sắp bị anh thuyết phục rồi, để em nghĩ thêm đã, ban đầu rõ ràng em đã nghĩ cậu ta không tốt cơ mà?” Giờ lại thấy cậu ta có thể xem xét được, đau đầu quá!