Mạc Hắc đọc kịch bản, khóe mắt nhìn thấy hai người đó lại đến, hừ lạnh một tiếng
Chuyên vi3ên trang điểm cười: “Đúng là âm hồn bất tán, lại đến nữa rồi, chắc là đã yêu nơi này mất rồi, Mạc2 đại nhân, người ta thật lòng yêu anh đấy.” “Những người thật lòng yêu Mạc Mạc của chúng ta còn í5t sao?”Trợ lý nhận lấy bữa sáng mà Tiểu Mao đưa đến, đề nghị dặm thêm lớp trang điểm ở phía bên t4rái, đám yêu quái này đúng là muốn làm hại làn da của ngài Mạc đây mà, nhìn xem mới có vài ngày m0à da cứ như là bị ngâm trong nước vậy.
Tiểu Mao cùng Hạ Diệu Diệu cười theo rồi đứng sang một bên
Người trong phòng hóa trang đến càng ngày càng đông, người ra người vào
Về điểm này Hạ Diệu Diệu đánh giá cao Mạc Mạc, không cầu kỳ không yêu cầu phải có phòng hóa trang riêng thậm chí không có cả phòng thay đồ riêng, có nhiều trợ lý nhưng cũng đều là trợ lý về mặt công việc, còn về đời sống thì không có ai cả
Anh ta không làm giá, kịch bản nào cũng diễn rất nghiêm túc, ví dụ như vai diễn nhân yêu lần này, cả ngày anh ta phải mang trên người một cái đuôi rắn nặng cả mấy chục cân, thỉnh thoảng còn phải vác thêm các loại vũ khí nặng nề, nếu như bạn diễn diễn không tốt thì còn phải diễn đi diễn lại, nhưng cô chưa từng thấy anh ta oán trách đối phương câu nào
Chẳng trách những diễn viên đã từng hợp tác đều hết lời khen ngợi về tố chất đạo đức nghề nghiệp của anh ta
Thông qua mấy ngày vừa rồi quan sát, cảm giác của cô về anh ta không tồi, chỉ là quá khó tính thôi..
Ôi, người làm nghệ thuật đúng là không dễ dây vào
Giữa trưa, Mạc Mạc mang bộ da rắn, “quấn”người dựa vào thân cây giả nghỉ ngơi.
Đoàn làm phim nghỉ trưa một tiếng, ảnh để không muốn bỏ tạo hình hóa trang đi, cố gắng nhẫn nhịn trải qua một tiếng đồng hồ này
Đang lúc Hạ Diệu Diệu nghĩ ngợi vẩn vơ về tạo hình “hơn người” của ảnh để thì đột nhiên thấy ảnh để vẫy tay gọi cô, cô vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Mao, Tiểu Mao em mau nhìn đi, có phải là ngài Mạc đang gọi chúng ta không phải không!” “Đúng thật rồi, Hạ tổng chị mau qua đó đi, mau lên!” Hạ Diệu Diệu đâu dám chậm trễ, mau chóng cầm lấy túi tài liệu rồi vội vàng bay qua đó: “Ngài Mạc..
ngài Mạc vẫn tốt chứ...” Mạc Hắc với lớp trang điểm tinh tế trên mặt ngẩng đầu nhìn cô
Hạ Diệu Diệu vội cúi người xuống, đẹp quá, tạo hình ma mị, lớp da rắn tinh tế, đã che lấp hết vẻ đẹp rạng rỡ của Mạc Hắc, chỉ còn lại vẻ đẹp ma mị của yêu tinh: “Chúng tôi...” “Cô không có việc gì để làm sao, tôi nhớ không nhầm thì cô cũng là nhà thiết kế của Hạ Thiên cơ mà...” Á: “Đúng vậy, trong đó cũng có tác phẩm của tôi.” “Cô không ở công ty hoàn thiện tác phẩm của mình mà đến đây để làm gì, nếu như mà tác phẩm của các cô đủ tốt thì thiếu gì người đến xin các cô để họ được trình diễn trên sàn catwalk, cô tưởng cô ở đây làm chân sai vặt hai ngày là thể hiện được thành ý của các cô với tôi sao, nếu như tôi nói tôi rất phản cảm với hành vi này của các cô, các cô đã làm cản trở tiến độ công việc của tôi, có phải các cô sẽ rạch bụng đền tội với tôi hay không?” Hạ Diệu Diệu hơi áy náy: “Xin lỗi đã làm phiền anh, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, nhà thiết kế Phạm của chúng tôi rất thích những ý kiến mà anh đưa ra, nếu có được sự khẳng định của anh tôi nghĩ chị ấy...” “Cô đối với sếp của mình tốt thật đấy.”Anh ta châm chọc
Hạ Diệu Diệu quen mồm trả lời: “Phạm tổng là thần tượng của tôi.”Vừa trả lời xong hận không thể tự vả miệng mình, cô muốn thể hiện cái gì chứ: “Anh nhìn xem nhóm thứ hai này...”
Mạc Hắc cầm lấy mở ra xem
Ở một góc, Tiểu Mao thầm hét lên trong lòng, yeah thành công rồi!
Mạc Hắc không ghét các thiết kế của nhà thiết kế Phạm, đặc biệt là các thiết kế dành cho năm sau với chủ đề “Mị Sắc”, không chỉ đơn thuần là đưa những yếu tố của áo dài sườn xám vào thời trang nam giới, mà còn cả thiết kế tổng thể, phô trương nhưng lại không mất đi sự sáng tạo mới mẻ, mang những đặc sắc của thời đại.
Nhưng anh ghét cách làm việc của cô ta, tác phẩm chính là tác phẩm, không nên bị ảnh hưởng bởi những thứ khác: “Là một nhà thiết kế có tiếng trong giới, nhưng lại không để tâm đến tác phẩm, lại học người khác đặt những thứ không quan trọng lên trên.” “Đúng, anh nói rất đúng, tôi sẽ truyền đạt sự quan tâm của anh cho chị ấy.” Mạc Hắc nhìn cô, đột nhiên mỉm cười: “Tôi nói sao cô chẳng có lập trường gì cả, cô có thấy mệt hay không?” Hạ Diệu Diệu vẫn trưng bộ mặt cười: “Vẫn tốt, vẫn ổn.” Mạc Hắc cũng lười xỏ xiên cô: “Chiều mai nếu có thời gian thì tôi sẽ qua đó, các cô cứ chuẩn bị đi.” “Cảm ơn anh, ngài Mạc, cảm ơn đã cho chúng tôi một cơ hội nữa, chúng tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn nữa.”
Hạ Diệu Diệu tâm tình vui vẻ mở cửa xe ra: “Thế nào, thành công rồi, quay về phải bắt Phạm tổng thết đãi chúng ta đến phá sản thì thôi, có thể mới không uổng nỗ lực trong hai ngày của chúng ta.” “Cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi, chị không biết chứ mấy ngày hôm nay em sắp mắc chứng sợ gặp anh ta rồi, sao anh ta lại có lắm chuyện phiền phức như vậy nhỉ, may mà đã giải quyết được rồi, nếu không thì em chắc phải đào bới lịch sử đen tối của anh ta trên mạng mất thôi.” “Lịch sử đen tối của anh ta còn ít sao, em đã thấy ai bôi nhọ anh ta chưa
Với lại Mạc Mạc cũng không tồi, anh ta trang điểm như vừa rồi có thể khiến người ta rất rung động dù đang nói những lời gợi đòn, đặc biệt là khi ngẩng đầu.” Hạ Diệu Diệu gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái nên nhìn Mạc Mạc thế nào cũng thấy thuận mắt
Tiểu Mao liên tưởng đến hình ảnh anh ta mang trên người cái đuôi rắn trườn đi trườn lại trong phim trường, đúng là nhìn thế nào cũng thấy đẹp: “Hạ tổng chị nói rất có lý, gợi cảm, yêu mị, thật không ngờ ảnh đế Mạc lại có khía cạnh như vậy.” Hạ Diệu Diệu lắc đầu không cười nữa: “Em ấy à...” Lại biến thành ảnh đế Mạc rồi.
Sau khi gặm xong một cục xương khó nhằn, Hạ Diệu Diệu tan làm mang theo tâm trạng tốt đẹp đi đón con gái
Cô vừa đi vừa ngâm nga hát, thậm chí còn đích thân xuống bếp nấu cháo
“Có yêu thì sẽ có hận hoặc ít hoặc nhiều, muốn một lần đến lúc bạc đầu, nói lời tạm biệt quá vội vàng..
nhìn anh bóng anh không quay đầu lại mà đi xa...” Gạo đâu nhỉ? Không phải để ở ngăn phía trên sao, có thể bay đi đâu được: “Lòng như lửa đốt
“Hóa ra ở đây: “từng phút từng giây không có anh...” “Có chuyện gì mà ăn mừng thế này?”
Hạ Diệu Diệu vui vẻ quay đầu: “Về rồi à, mau giúp em bế con lên, nó sắp gặm hỏng giầy của em rồi
Muốn ăn món gì để em nấu.”
Tiêu đề trên báo giải trí ngày hôm sau là “Ảnh đế Mạc thân thiết với fan nữ ở trường quay, đã nói là không quan tâm đến fan rồi mà, Nghiên Mực ngất ngây tại trận.”