Đám Cưới Hào Môn

Chương 523: Cảm động



“Đó là mẹ cậu, cậu có gì mà không yên tâm.” Lam Kiến Dũng muốn bóp chết a3nh ta luôn, ông thực lòng coi trọng anh ta, nếu không thì ông cũng sẽ kh2ông hết lần này đến lần khác nghĩ cách giúp

Bây giờ là thời đại 5của internet, của thông tin, của khoa học kỹ thuật, cơ hội chỉ đến trong4 chớp mắt, nếu kéo dài thêm hai năm nữa thì ý tưởng hay thế nào cũng đầy0 đường rồi, vậy mà anh ta không vội vàng chút nào, hôm nay giúp vợ nấu cơm, ngày mai cùng vợ dạo phố, tóm lại là cứ xoay quanh cô vợ với những yêu cầu không bao giờ hết

Khó khăn lắm mới hẹn được thời gian ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm cũng dẫn vợ đi theo, coi người khác như không tồn tại, hầu hạ vợ mình ăn uống trước rồi mới bắt đầu bàn chuyện

Nếu đổi lại là người khác ông tuyệt đối sẽ không thèm nhìn đối phương lần thứ hai

Nhưng Tần Đình thì khác, Lam Kiến Dũng đánh giá rất cao con người này, cậu ta có thể làm được những việc mà người khác không thể, ngay cả ông cũng vậy, vì vậy ông rất hy vọng ngài Hà có thể gặp anh ta, biến những ý nghĩ trong đầu thành hiện thực, cũng để Tần Đình nhìn thấy tương lai rộng mở hơn, không nên lúc nào cũng chỉ biết đến phụ nữ

“Cô ấy vừa mới mang thai, đang là lúc cần tôi nhất.” Tần Đình trả lời lạnh nhạt, tiền anh ta kiểm cũng đủ nhiều rồi, còn việc khác thì khi nào có thời gian sẽ kiểm thêm, không có thời gian thì cũng không miễn cưỡng bản thân, không thể làm lỡ thời gian của vợ

“Tôi thấy là cậu cần cô ấy thì có.” Mang thai chứ đâu phải mang bệnh, ông bị gã thê nô này làm tức chết mất thôi, nhưng cuối cùng ông vẫn không nỡ tắt máy: “Vậy cậu nói đi, khi nào thì cậu có thời gian.”

“Sáng ngày kia.” “Được, vậy sáng ngày kia cậu qua đây, thời gian là do cậu tự định, cậu nhớ...”

“Tôi còn có việc, tắt đây.” Lam Kiến Dũng rất muốn ném điện thoại, có thể có chuyện gì, ông ở đầu bên này có thể nghe thấy đầu bên kia có tiếng phụ nữ gọi cậu ta, người phụ nữ này là ai không cần nghĩ cũng biết

Đầu bên kia, Tiểu Thần Thần đeo tạp dề trên người, tay còn dính bột vừa nhào, đôi mắt to tròn tủi thân nhìn khối bột nham nhở: “Tức quá đi mất.” Tần Đình đau lòng dùng bột khô gột bột nhão dính trên tay cô xuống, lạnh mặt trách móc: “Mới rời mắt khỏi em một lúc mà em đã chạy vào bếp làm gì đây.” “Em muốn cán mì cho anh, hôm nay là sinh nhật anh mà.”

Tần Đình nhìn cô, thấy dáng vẻ đáng thương đó thì không kìm được cúi đầu xuống, tì trán mình vào trán cô, ấm áp nói: “Tâm ý của em anh đã nhận được rồi, cảm ơn em...” Tiểu Thần mỉm cười: “Thật sao?”

“Thật.”

“Vậy anh còn không mau làm đi, nếu để mẹ nhìn thấy em khiến bếp trở thành như này thì xấu hổ lắm.”

Hạ Diệu Diệu cực kỳ bận rộn, ngày kia là show cá nhân của sư phụ, quyết định đến việc công ty của các cô có thể tiến thêm một bước hay không

cả công ty cứ quay mòng mòng, tất cả đều tập trung vào công tác chuẩn bị cho buổi biểu diễn ngày kia

Hạ Diệu Diệu bận đến mức chân không chạm đất, từ ánh sáng cho đến vị trí catwalk đều phải bố trí, nói đến mức khản cả giọng

Hôm nay lớp Thượng Thượng có buổi họp phụ huynh, nhưng cô không có thời gian để đi dự

“Hạ Tổng, phòng số năm thiếu mất một chiếc áo ống tay rộng.” “Hạ tổng, lần diễn tập thứ ba của nhóm số bảy chuẩn bị bắt đầu rồi, chị mau qua đó đi.”

“Hạ tổng, Phạm tổng không hài lòng với phần nhạc lắm, đây đã là lần thứ tư rồi, chị mau qua đó xem sao.” Hạ Diệu Diệu gọi điện thoại nhưng vẫn chưa có ai bắt máy, cô phát điên mất: “Lại không hài lòng.” Cổ phong diễm từ, khói nước giang nam, hai mươi triều đại, tất tần tật cô đều tìm hết rồi, cô cũng đưa ra phương án sáng tác rồi, hôm qua đã bàn bạc ổn thỏa, sao tự dưng lại lòi ra ý kiến! “Qua đó trước đi, lát nữa tôi sẽ qua sau.” “Được, Hạ tổng, chị nhanh lên nhé.” Hạ Diệu Diệu nhìn thời gian rồi vội gọi điện cho Hà Mộc An: “Nghe đi...mau nghe đi chứ...” Hà Mộc An vừa làm xong việc, nhấc điện thoại lên nghe

Hạ Diệu Diệu gấp gáp đến độ muốn nhảy lên: “Anh đi họp phụ huynh cho Thượng Thượng nhé, ba giờ mười, giờ anh qua đó đến lúc họp xong thì đón con về luôn, em còn bận việc...”

“Năm giờ anh có cuộc họp.” “...” Hạ Diệu Diệu lập tức sầm mặt

“Rất quan trọng.” Hạ Diệu Diệu cúp luôn, không có thời gian để phí lời với anh, cô phải nhanh chóng qua chỗ của sư phụ rồi còn đi đến trường với con nữa

Trường học giờ hình như rảnh rỗi quá, hôm nay họp phụ huynh, mai lại ngày hội thể thao, rồi ngày hội gia đình các thứ, cứ thỉnh thoảng lại tổ chức một cái gì đó, mà tên đặt rõ là, cứ như nếu bạn không đi thì đồng nghĩa bạn không yêu con, không biết giáo dục con cái, bỏ mặc con cái tự lớn lên trở thành con sâu của xã hội vậy.

Đúng là có bệnh! Hạ Diệu Diệu bước vào phía sau hậu trường, vừa bước vào gian phòng làm việc nhỏ thì điện thoại reo, cô không kiên nhẫn nhấc điện thoại

Giọng Thượng Thượng truyền đến: “Mẹ yêu của con, bản công chúa vừa xem thời gian biểu của mẹ, biết hai hôm nay mẹ vô cùng bận rộn, vậy nên con rất thông cảm và thấu hiểu, buổi họp phụ huynh chiều nay mẹ không cần đến đâu, dì Tiểu Khả đã đến đây rồi, với lại họp phụ huynh cũng chẳng có chuyện gì, con đảm bảo không phải là con gây chuyện, không nghe lời, nếu mẹ không tin thì con sẽ ghi âm lại cho mẹ, thôi mẹ nhé, mẹ không cần cảm ơn con đâu, tạm biệt mẹ.”

Hạ Diệu Diệu vừa cảm động vừa thương, Thượng Thượng nhà cô đột nhiên lớn rồi, một đứa trẻ từng ấy tuổi mà đã biết tra thời gian biểu của cô rồi, dù đây chỉ là một chuyện nhỏ nhưng nó thể hiện sự quan tâm của cô bé với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.