Cô đã tính qua rồi, hai năm nữa là con có thể t3ự chơi được rồi, không biết một lúc nào đó sẽ 2bị bắt ép trưởng thành, vì thân phận là mẹ nên5
thỉnh thoảng cô mới gặp nó, có muốn t4hân thiết cũng khó, mà không phải lúc nào cũng0 có thời gian
Sợ nhất là nó sẽ giống như Hà Mộc An trưởng thành quá sớm thì cô cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh giống như của mẹ chồng, con cái coi thường cách sống của mẹ, đến cả chuyện thỉnh thoảng gặp mặt cũng sẽ bị lược bỏ
Về quyết định tập trung thời gian vào con cái cũng có thể nói là cô đang vội muốn được làm mẹ, chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa
Cô không trông mong con cái có thể hiếu thuận với mình, nhưng cô có thể tự hưởng thụ niềm vui khi làm mẹ của chúng, nếu vậy mà còn không được thì đẻ con phí rồi sao
Hà Mộc An không có ý kiến gì đối với quyết định này của cô, nói trắng ra thì là không quản, cô muốn làm thế nào thì làm, cô thấy vui là được
Hạ Diệu Diệu quen đường quen nẻo đẩy xe em bé vào phòng nghỉ số hai tầng một, ở đó có giếng trời bán lộ thiên, đầu bên kia dẫn đến công viên trung tâm của Hòa Mộc
Ánh sáng tự nhiên chiếu vào trong mà không phải hứng gió lạnh nên Hạ Diệu Diệu rất thích đưa con đến đây chơi
Nhân viên trực lễ tân đã nhớ mặt phu nhân, thấy cô đến thì không cần kiểm tra giấy tờ gì cả
Hạ Diệu Diệu mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, nói chuyện với những người khác, họ có thể là đang chờ người nhà, là khách đến thăm, hoặc là người dân xung quanh được cho phép vào đây
Hạ Diệu Diệu đi qua con đường đá, ngồi trên ghế dài cạnh khóm hoa, bế cậu nhóc từ trong xe ra, thấy thời gian đã sắp mười một giờ: “Nào, chúng ta gọi điện cho ba nhé, để xem bao giờ ba mới tan làm.”
Hà Bất được sáu tháng đang chuyên chú gặm nhấm đồ gặm nướu không có thời gian để ý đến mẹ
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên...” Hạ Diệu Diệu vừa nhìn là biết, cô tắt đi, tiếp tục gọi vào số khác
Trợ lý của Thư ký Thi rất nhanh nghe điện: “Chào phu nhân...” Hạ Diệu Diệu ôm con để trên đùi: “Tôi đang ở bên dưới, muốn hỏi xem có phải ngài Hà đang bận hay không.” Trợ lý không cần lật ghi chú mà đáp vội: “Ngài Hà đang họp, Lam tổng dẫn mấy người của một hạng mục mới đến để ngài ấy xem qua, đã vào được hơn một tiếng rồi, bởi vì là hạng mục mới nên có rất nhiều vấn đề cần xem xét làm rõ, không thể chắc chắn bao giờ mới xong, phu nhân...” “À, tôi biết rồi, chờ bao giờ xong thì cậu bảo anh ấy gọi lại cho tôi.” Hạ Diệu Diệu không bắt buộc phải chờ anh cho bằng được, cô dẫn con đi chơi đi đến đâu hay đến đó, nếu thời gian mà trùng nhau thì cùng nhau ăn bữa cơm, còn không thì thôi, cô chỉ sợ Hà Mộc An nhìn Hà Bất lại nảy ra ý nghĩ gì đó, đưa con sang núi Đông để nuôi thì hỏng
“Ư ư...” Cậu nhóc không hài lòng khi mẹ chỉ ôm cậu như thế này, cậu bé muốn mẹ đứng lên đi lại, muốn nhìn xa hơn
“Kêu gì nào, có đồ gặm rồi mà cũng không bịt được cái miệng của con.” Hạ Diệu Diệu đứng lên, miệng thì nói thế nhưng động tác vẫn không ngừng lại, chẳng mấy nữa muốn ôm thế này cũng không được: “Đi nào, cùng mẹ đi ngắm thác nước nhé.”
Trong phòng họp của cấp cao Tập đoàn Hòa Mộc, tất cả mọi người đều đang tập trung lắng nghe người của phía Tần Đình thuyết trình, giảng giải chi tiết về việc vận dụng kỹ thuật của họ vào game online kiểu mới.
Hà Mộc An cho rằng lĩnh vực khai thác game giờ đang gặp phải bế tắc, điều này không liên quan đến khả năng của trò chơi, mà là trò chơi cần được phát triển bền vững, nếu không tất cả sự thành công đều chỉ là tạm thời, nếu chỉ đưa ra những đề nghị không có tính thử thách, thì Lam Kiến Dung có thể tự mình quyết định được đâu cần kinh động đến Hà Mộc An, công nghệ thực tế ảo mà Tần Đình nắm trong tay là một tham vọng rất lớn.
Làm sao để đưa công nghệ này vào trong mảng game hiện tại, làm sao để tối đa hóa được nguồn lực liên quan là chủ đề trọng tâm của buổi họp hôm nay
Ngoài vai trò là một người làm kinh doanh thì Tần Đình còn là một nhân tài về kỹ thuật
Lam Kiến Dũng thấy ngài Hà chăm chú lắng nghe như vậy thì rất tự hào, các thành tựu của Hòa Mộc về kỹ thuật sinh học, năng lượng vũ trụ, y học tế bào..
đều rất đáng ngưỡng mộ, ngoài ra dưới trướng của Hà Mộc An còn có rất nhiều công trình hạng mục lớn hợp tác với các nước trên thế giới
Nếu như hai mươi năm trước một cơ sở nghiên cứu virus của một quốc gia nào đó bị rò rỉ có thể khiến người dân chết hết thì tiền thân của Hòa Mộc hai mươi năm trước chỉ cần hỏng một đường ống thôi có thể khiến nửa dân số tử vong cũng không phải là nói quá
Lam Kiến Dũng làm trong Khoa học kỹ thuật Vị Lai, là người hiểu biết nhiều nhất về các lĩnh vực mà ngài Hà tham gia, bình thường ông không thèm phí lời với Triệu Thiên Thành, thật sự là vì ông không coi trọng cách làm việc vớ vẩn của ông ta
Cứ cho là người bán đá quý như Triệu Thiên Thành biết được được sơ lược về một số ngành khoa học, nhưng không hiểu sâu sắc được
Cơ thể con người là cả một thế giới, một không gian, dưới góc nhìn của khoa học thì con người có thể kéo dài tuổi thọ như ý muốn, nhưng mà năng lực hiện giờ có hạn, nhìn thấy được nhưng mà chưa làm được
Tuy còn chưa với tới được, nhưng có thể làm đến mức này có thể khiến người không hay quan tâm đến những chuyện lớn nhỏ xung quanh gật đầu thì đây đúng là chuyện lớn
Lam Kiến Dũng sao có thể không vui cho được, ông coi trọng khả năng áp dụng khoa học vào cuộc sống thực tế để thương mại hóa kỹ thuật tạo ra giá trị kinh tế của Tần Đình.
“Có phải là chị Hạ không?” A Thần vui mừng nhìn người phụ nữ đang ôm con trước mặt: “Đúng là chị Hạ rồi!” Ban đầu cô chỉ chú ý đến cậu bé được ôm trong lòng, vì đang mang thai cho nên đi đến đâu gặp người đang mang thai hoặc có con nhỏ cô sẽ nhìn kỹ hơn một chút, sau đó càng nhìn càng thấy người phụ nữ đang bế con này rất quen mắt, kết quả đúng là người quen thật
Hạ Diệu Diệu nghĩ ngợi một hồi rồi bất ngờ nhớ ra cô ấy là ai, những cô gái có ánh mắt trong veo đến mức này thật sự rất hiểm, tính cách lại hiền lành đơn giản, ngây thơ hoạt bát, Hạ Diệu Diệu sao có thể quên cô ấy được: “Là em à, sao em lại đến đây?”
A Thần vui vẻ nói: “Em đến chờ chồng em cùng ăn cơm.” Sau đó cô xụ mặt xuống: “Anh ấy phiền phức lắm, cơm trưa cũng phải quản em ăn mới được.” Thế nên khi cô đến đây cũng không nghe theo lời anh đến rồi phải gọi điện, cô thấy chỗ này đẹp nên đi vào hít thở không khí trong lành, không ngờ lại gặp được chị Hạ ở đây, tâm trạng liền tốt hẳn lên
Vì là người quen với nhau nên A Thần không ngại mà than phiền với Hạ Diệu Diệu: “Em sắp mốc meo cả lên rồi.”