Tần Đình thấy cô vui vẻ nhảy nhót lại càng đau lòng hơn: “Có phải em đang bất bình th3ay cho chị Hạ của em không cảm thấy Hà Mộc An đối
xử với chị ấy quá lạnh nhạ2t.” Vừa nhắc đến chuyện này là Tiểu Thần Thần lại thấy buồn: “Anh nhìn dáng vẻ hung 5dữ của anh ta xem, chị ấy đâu phải cấp dưới của anh ta, thế mà còn chẳng thèm đáp lạ4i chị ấy một câu nào.” Tần Đình gõ cái đầu nhỏ của cô: “Ngốc lắm, cũng may là chỉ có0 anh nhìn thấy, nếu để người khác thấy được ý nghĩ của em, thì sẽ cười cho thối mũi.”
Tiểu Thần Thần không phục: “Ai dám cười nhạo em, rõ ràng là anh ta không tốt bắt nạt chị Hạ, người ôn hòa như chị ấy mà anh ta cũng không nể mặt, có tiền thì giỏi lắm, có tiền là có thể coi chị ấy như bảo mẫu sao, hừ!” Tần Đình chỉ biết thở dài, đúng là trẻ con: “Thế em có biết Hà Thịnh Quốc ở trước mặt con trai mình còn không dám nói một lời không, Hà Thịnh Quốc chính là cha đẻ của Hà Mộc An, có một lần trong cuộc họp Hà Mộc An là chủ trì, đến bữa trưa khi ăn cơm Hà Thịnh Quốc không dám nói một lời nào với Hà Mộc An, một người háo sắc nghiện rượu như ông ta ngay đến nhân viên phục vụ còn không thèm nhìn.” Bà Mộc Tú Tranh cũng rất ít khi nói chuyện với con trai, nhưng mà em có thấy chị Hạ của em nói chuyện tự nhiên như thế, lúc nãy trong cuộc họp còn không có người nào dám nói lại anh ta, kể cả Lam Kiến Dũng mà em biết cũng không dám, cả anh nữa, em thấy hồi nãy anh có nói lời nào thừa thãi với Hà Mộc An không, dù có nói, đối phương cũng sẽ không để ý đến chúng ta đâu.
Nhưng trong mắt chị Hạ của em, anh ta chính là một ông chồng bình thường, muốn càm ràm thì sẽ càm ràm, muốn nói gì thì nói, có thể thấy tình huống này đã quá quen thuộc, người như Hà Mộc An mà chịu để người ta nói mình một câu thì có thể nói anh ta đã để người đó vào trong lòng, giống như chị Hạ của em, có thể thấy anh ta rất thích chị ấy, em đã hiểu chưa?”
“Nhưng mà anh ta đâu có để ý đến chị ấy.” “Nhưng anh ta đã làm hết theo những lời mà chị Hạ của em nói.” Tiểu Thần nghẹn lời, hình như là vậy, tôm hay hạt dẻ, những món mà chị ấy gặp anh ta đều nghiêm túc ăn hết: “Nhưng..
chị ấy bóc tôm cho anh ta...”
“Có lúc nào em rất muốn làm một việc gì đó cho anh không?” “Có chứ.” Đương nhiên là có rồi, nhưng khi anh làm việc vất vả mệt mỏi, khi anh chạy đôn chạy đáo vì gia đình này, cô đều rất muốn giúp anh gánh đỡ phần nào, dù cho chỉ là rót cho anh cốc nước
Giờ Tiểu Thần đã hiểu rồi
Tần Đình cười âu yếm nhìn vợ: “Chị Hạ của em cũng rất yêu chồng mình
Còn nữa, người ta dạy con người ta, không phải dạy con mình, con trai của Hà Mộc An sau này sẽ phải ngồi lên vị trí của anh ta, vị trí đó có liên quan đến hạnh phúc của rất nhiều người, bao gồm cả anh và em, Hà Mộc An càng giỏi giang, thì anh và em càng có nhiều thời gian ở bên nhau, tương lai con cái nhà họ Hà giỏi giang, con cái của chúng ta càng hạnh phúc, em không hy vọng người đứng trên cao thâu tóm mọi việc càng lợi hại càng tốt sao.” Tiểu Thần nghe lời anh ta nói, nghiêm túc gật đầu
“Vì vậy con cái nhà họ không thể để cho mẹ chăm được, đặc biệt là không thể để cho chị Hạ của em chăm
Vì để gánh vác trách nhiệm của cả gia tộc, Hà gia đã sớm có một hệ thống giáo dục bài bản, người làm ở đó đều làm từ đời này đến đời khác nên không cần phải lo lắng, ngược lại nếu không có bọn họ thì mới đáng lo.
Tuy rằng nghe qua thì em sẽ cảm thấy quan hệ chủ tớ này rất lạc hậu không đáng tin, nhưng thực tế không phải như vậy, không có một hệ thống xã hội nào là hoàn mỹ cả, chỉ là xã hội bây giờ đang thích ứng với năng lực sản xuất của đại đa số người, không thể vì bạn ở trong xã hội tự do nhân quyền mà cảm thấy kiêu ngạo
Nhà họ Hà như vậy là kết quả của năng lực sản xuất Hòa Mộc, em không hiểu vậy nên mới không rõ cuộc sống của Hà Bất
Nếu không hiểu thì thôi, không nên dùng tư duy của bản thân để suy xét, hôm nay để anh thấy được, anh cùng lắm chỉ cười em mà thôi
Nhưng mà sau này người của nhà họ Hà thấy được họ sẽ cảm thấy nhận thức của em chưa đủ sâu, không thể giao lưu với họ được
Nếu để những người vô cùng tôn kính Hà Mộc An biết được, họ sẽ rất tức giận vì em đánh giá thấp mắt nhìn phu nhân của họ, và tìm cách báo thù, sẽ liên lụy đến con cái và người nhà của em, em hiểu chưa.” Đây cũng là nguyên nhân anh kiên nhẫn để giải thích cho vợ anh hiểu, nếu không thì sao anh nỡ để cô tiếp thu nhiều vấn đề như vậy, cô gái của anh nên sống một cách đơn giản lương thiện, không cần phải hiểu những quan hệ xã hội phức tạp đó.
Đây là lần đầu tiên Tần Đình nghiêm túc giảng giải cho cô về một vấn đề, mà vấn đề này từ góc nhìn của cô là một chuyện vô cùng bé nhỏ, Tiểu Thần không ngốc, cô nói với ông xã thân yêu của mình: “Anh không thể đắc tội với ngài Hà này?”
Tần Đình cười, cô bé ngốc: “Cái gì mà có thể với không thể đắc tội, quan hệ giữa bọn anh không phải là kẻ địch, dù có thể thì Hòa Mộc cũng sẽ không phí công sức với những nhân vật nhỏ bé như chúng ta đâu.” Nói xong anh vỗ đầu cô an ủi, đừng sợ, không đến mức ấy đâu
Tiểu Thần đã hiểu rồi: “Vừa rồi em mất mặt..
hiểu biết nông cạn quá phải không...” “Không đâu, em chỉ vì tốt cho bạn thôi mà.” Tiểu Thần nắm tay Đình Đình, cùng nhau đi qua con đường nhỏ: “Anh không cần an ủi em, em không phải là trẻ con, sai thì em sẽ nhận, người khác có thể vì chồng của mình mà đến lấy lòng em, chẳng lẽ em không thể vì anh làm gì đó sao, em hiểu hết.” Nói xong cô còn tỏ ra quyết tâm sau này em sẽ không để anh phải mất mặt, em sẽ càng tôn trọng chị Hạ hơn
Tần Đình nắm chặt tay cô hơn, trong lòng nghĩ sau này sẽ không để cô ấy đến đây nữa, Hà phu nhân thích tính cách đơn giản của Tiểu Thần, nếu như có sự “tôn trọng” lẫn vào thì sẽ đổi khác, dù anh biết Tiểu Thần sẽ không bợ đỡ ai cả, nhưng anh không muốn cô phải chịu sự ấm ức
Những lúc như thế này Tần Đình đều không kìm được mà nghĩ, nếu như anh nỗ lực hơn, thì có thể khiến Tiểu Thần cũng giống như chị Hạ của cô ấy, thích ai thì nói chuyện với người đó, không thích thì không cần phải quan tâm
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cái giá phải trả khi đi trên con đường đó, thì điều anh muốn nhất vẫn là có nhiều thời gian để ở bên Tiểu Thần của anh
Hạ Diệu Diệu ở bên này vẫn nói không ngừng, nói đi nói lại vẫn chỉ là mấy câu đó, nhưng chỉ là đổi khác đi một chút thôi, nội dung trọng tâm vẫn là: Đã bảo là anh không có thời gian thì không cần xuống đây mà cứ xuống cơ, đến rồi thì ăn cơm tử tế đi, lại để bữa cơm kết thúc trong không khí cứng nhắc lúng túng như vậy.
“Anh xem Tần Đình nhà người ta không vui rồi, anh dọa sợ tâm can bảo bối của người ta, Tần Đình chắc xót lắm đây, anh chẳng biết chú ý đến cảm xúc của người khác tí nào.”
“Anh xem Tần Đình nhà người ta không vui rồi, cũng là chồng như nhau, mà Tiểu Thần vừa gọi một cuộc, thì Tần Đình đã lập tức xuất hiện, còn em thì sao, hừ, gọi đến mức điện thoại hết pin cũng chỉ nghe được một câu “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, anh tắt đi làm gì, em có thể liên tục quấy rối anh à...” Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên ngậm miệng, hình như cô đã từng vì không tìm thấy khăn quàng cổ mà liên tiếp gọi cho anh trong khi anh đang họp: “Dù là có, thì anh không thể bao dung em một chút sao..
anh nhìn Tiểu Thần nhà người ta đi, rồi nhìn em đi, aizz, người với người đúng là khác nhau.”