Đám Cưới Hào Môn

Chương 533: Gió mát, gió tây bắc



Bà Hạ nghĩ thấy cũng phải, sao có thể không động lòng cho được, đó là tiền cả đ3ấy, lỡ như những người đó tự mưu đồ kiếm lời, thời nào mà chẳng có những người2 như thế, cái gì mà đạo đức nghề nghiệp, bà không tin

Nhưng bà biết nó5i thế nào đây, nếu là đồ dùng hay ăn uống, thì bà lấy cả chục triệu cũng được,4 nhưng mà muốn đầu tư, thì bà cũng phải trải qua các thủ tục như những người k0hác, như vậy giống như là bà bị rớt giá: “Chiếc bình đó có thật là tốt như em nói không

Với lại chỉ kiếm được có một triệu, chị lại không thiếu tiền, mà đồ có tuổi đều không được sạch sẽ.” Bà Hạ suy xét rất nhanh, dứt khoát giả vờ như không thèm chỗ tiền ấy, không thể hạ thấp mặt mũi của gia đình này được! “Ôi dào, chị dâu của tôi ơi, bây giờ chị phất rồi, một triệu cũng chê ít, một triệu đấy chị ạ...” Nói thừa, cô tưởng tôi không biết sao, nhưng cũng phải có khả năng mới mua được chứ

“Một chiếc bình đổi lấy một triệu, hội cho họ quá.” “Haha, đang nói gì vậy?” Hạ Diệu Diệu bể con đi vào, cười đến là hạnh phúc

Họ hàng nhà cô bản tính đều tốt, chỉ là hay tham những cái nhỏ nhặt, nhưng họ đều khá thân thiết: “Khẩu khí lớn như vậy, cô nhỏ à, một triệu mà cũng chê ít sao, để cháu nghe xem hai phú bà suy nghĩ thế nào về số tiền một triệu.” Hà Bất vặn vẹo trong lòng mẹ:“Aaa! Uuu...” Hạ Diệu Diệu vừa đi vừa ghì đầu cậu bé lại: “Cười ngốc nghếch hả, biết cười ngốc rồi hả, sau này không gọi là Hạ Bất nữa nhé, gọi con là Cười Ngốc nhé, Cười Ngốc ơi, cười một cái mẹ xem nào.” Bà Hạ không vui: “Đừng gọi lung tung, Cười Ngốc là tên đấy à.” Không sợ con rể nghe thấy không vui hay sao

“Nhìn con bây giờ, có chỗ nào là giống vợ của Hà Mộc An hay không, giờ còn dám không đi làm nữa, không sợ sẽ bị tụt hậu không theo kịp thời đại, bị Hà Mộc An tùy tiện vứt bỏ à.”

Cô con gái lớn này dù có khiến cha mẹ phiền lòng đến mấy thì bà cũng không thể can thiệp được, dù có thì cũng không phải là lúc này

Nhớ tới lời dặn dò qua điện thoại của con rể, bà không dám để Diệu Diệu can thiệp vào chuyện của Tiểu Ngư nữa, lỡ mà đắc tội con rể thì sẽ liên lụy đến Diệu Diệu, ghét cả nhà bà, địa vị của con bé ở nhà họ Hà sẽ bị hạ thấp

Huống chi, vốn dĩ địa vị cũng chẳng cao

“Vừa hay con đang ở đây, con mau giúp dì con rút lại mấy cái thủ tục đi, để dì con còn mua bình cổ.” Bà cô dứt khoát mua luôn, bảo con gái rút lại thủ tục để vừa có thể giữ lại mặt mũi cho Hạ gia, vừa thể hiện uy phong của con bé

Hạ Diệu Diệu đặt Hạ Bất xuống tấm thảm dưới sofa, đưa thêm cho cu cậu một quả táo, ra hiệu cho Khả Chân ở ngoài để ý trông đừng để cậu bé gặm: “Nói thử con nghe xem có chuyện gì? Sau khi nghe kể xong, cô thấy Hà Mộc An thật là anh minh sáng suốt, đám họ hàng này của cô nào là cô dì mợ chú thím bao gồm cả mẹ cô nữa, rất dễ bị người ta dụ dỗ

Chẳng trách mà Hà Mộc An hay nói về mặt này phải quản lý chặt chẽ đối với bọn họ, còn những cái khác thì tùy họ muốn tiêu thế nào thì tiêu

Nếu không thì núi vàng núi bạc cũng không đủ để họ phung phí

“Diệu Diệu thấy có đúng không, chờ đến lúc ấy thì đồ cũng không còn nữa rồi, giờ người ta chú trọng hiệu suất, nhanh gọn tinh giản phải không

Diệu Diệu.” “Cô nhỏ à, cô đúng là có học vấn, đến cả tinh giản cũng biết.” “Xùy, đừng trêu cô, con bảo cô nói có đúng không.” “Đúng ạ, đúng lắm ạ, để con sắp xếp thời gian để cô ăn một bữa cơm với Hà Mộc An nhé, gọi hết tất cả mọi người đến đây, cô đích thân nói với anh ấy, đảm bảo anh ấy sẽ ý thức được chỗ sai ngay ạ.” Cô nhỏ nhớ lần trước con rể nhà anh Hai dày mặt đề nghị yêu cầu hợp tác với một công ty của Hòa Mộc nhưng lại vi phạm một nguyên tắc nào đó trong hợp đồng, số quỹ sinh hoạt của năm đó liền bị trừ đi bảy mươi phần trâm khiến cho anh Hai và chị dâu tức gần chết, suýt nữa thì chôn luôn thằng con rể

Đây mới chỉ là có khúc mắc với quỹ còn chưa khúc mắc trực tiếp với Hà Mộc An, nghe người ta nói, nếu như mà Hà Mộc An trực tiếp xử lý thì sẽ trừ hết luôn sinh hoạt phí của một năm, cắt giảm năm mươi phần trăm chi phí cho giáo dục của thế hệ sau, tương đương với việc con em họ sẽ không có cơ hội được học trường nổi tiếng, như vậy chẳng phải là hại đến đời sau rồi sao, thế hệ già bọn họ dù có phải bớt ăn bớt uống bớt chi tiêu cũng không thể ảnh hưởng đến con cháu sau này được.

Cô nhỏ cười đáp lại: “Nghe cháu nói kìa, ăn uống gì chứ, ngài Hà bận trăm công nghìn việc, chỉ có cháu là nhiều chuyện.” Bà chỉ sợ nói ra một câu lại vi phạm điều khoản nào đó trong hợp đồng, bà thà rằng ôm mối hận với quỹ gia đình, cũng không cần đầu tư để tiền sinh tiền nữa

“Sao chuyện này không phải là vấn đề chứ, tốn bao nhiêu là thời gian.” Cô nhỏ ra hiệu chị dâu đừng nói nữa.

Bà Hạ không hiểu tại sao lại không thể nói.

Hạ Diệu Diệu coi như đang xem hai vị trưởng bối tấu hài, đồ cổ gì chứ, Hạ Diệu Diệu cười thầm, hai người này đúng là dám mạo hiểm

Đồ cổ là một tác phẩm nghệ thuật, nếu mà thích rồi thì sẽ thấy đáng giá, còn không thì chẳng đáng tiền, cái gì mà có tiềm năng tăng giá trị, ảo quá cô không thèm

“Mắt nhìn của cô cháu có thể sai được sao.” Hạ Diệu Diệu thêm dầu vào lửa.

Lại còn không à, bà Hạ nghĩ.

Cô nhỏ không hài lòng: “Cô chưa nói là đồ tốt mà.” Bà Hạ nói vào: “Không phải hồi nãy cô vừa bảo chiếc bình đó đẹp lắm, Diệu Diệu nhìn thấy chắc chắn sẽ rất thích, rốt cuộc cô có thật lòng giới thiệu cho tôi chiếc bình cổ có thể tăng giá trị không đây!” “Nhưng..

nhưng em cũng không nói đồ cổ không tốt...” Cô cháu dâu này tinh ranh quá: “Chị dâu à, giám định không có gì là không tốt cả, không phải chúng ta sợ bị lừa sao.” “Vừa nãy cô không nói như vậy.” Hạ Diệu Diệu cười bể con đến cầu thang chơi

Đang lúc Diệu Diệu chơi vui với con, hai người già trách móc lẫn nhau thì cửa chính được mở ra, Hà Mộc An mặc âu trang thẳng thớm bước vào, khí thế ngùn ngụt, mỗi một động tác đều không mất đi phong độ của người đứng đầu Hòa Mộc.

Bà Hạ, cô Hạ đồng thời bị ấn nút dừng hình, đồ cổ giám định gì đó đều biến mất, cứ như chim cút nhìn thấy thiên địch, chỉ biết rúm lại một chỗ

Hạ Diệu Diệu đưa Hà Bất từ trên cầu thang tầng hai xuống, nhìn thấy cảnh tượng này không thể nhịn được cười, cây có bóng người có danh, Hà Mộc An là người nắm giữ vận mệnh của bọn họ, có anh ở đây cô đỡ phải nghe rất nhiều chuyện phiền phức vớ vẩn

Dù là ông chú keo kiệt hay là cô nhỏ thím lớn cũng không dám giở những trò khiến người ta ngứa ngáy, không dám nói gì trước mặt anh

Sau khi hoàn thành xong công việc, những chuyện mà anh tiếp xúc đều là chuyện dễ chịu thoải mái

Nhìn mẹ cô với cô nhỏ là biết, họ thích “đồ cổ” như thế nhưng bây giờ lại không đề cập đến dù chỉ một câu: “Anh về rồi.” Nói xong mới nhớ ra tại sao mình lại ở đây, cô hận không thể tự cắn đứt lưỡi mình.

Đầu với chả óc, mới thế mà đã quên

Người ta chê mình phiền, chỉ có người ta là gió mát, vậy thì để anh ta tự đi mà uống gió Tây Bắc đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.