Hinh Tiểu Hành đứng đờ đẫn trước cửa nhà, trên người vẫn mặc quần áo lúc ra3 cửa, trên mặt không có một chút dấu vết bị ngược đãi nào, ngược lại, tóc 2còn dựng lên, trông còn có tinh thần hơn lúc ra cửa.
Xe thương vụ 5rời đi
Hình Tiểu Hành cao gầy đẹp trai, nâng hai chân đã nhũn ra t4hử bước về trước, đầu óc trống rỗng không theo kịp hành động của cơ thể nê0n ngã nhào về phía trước, khó khăn lắm mới đứng lại được, vô cùng sợ hãi
Anh ta đang ở đâu? Anh ta phải về nhà! Nhà ư? Đột nhiên của nhà họ Hình được mở ra, chú gác cổng không hiểu sao cậu chủ không đi vào
Hình Tiểu Hành nghe được tiếng nói thì hơi co người lại theo bản năng, sau đó vội vàng chạy thật nhanh về phía phát ra tiếng động: “Chú..
chú!!!” Mười phút sau
Ông Hình đứng trong phòng con trai, nhìn thấy con trai nhỏ nằm mãi trong lòng người bạn già, thì tức giận, sắc mặt khó coi: “Bọn họ muốn làm gì? Muốn làm gì?” Hình Tiểu Hành siết chặt bả vai của mẹ, run lẩy bẩy, không ngừng lẩm bẩm: “Con..
Không sao..
Con không..
Chuyện con.” Con trai lớn nhà họ Hình ngồi hút thuốc trên ghế sofa, không biết đang có cảm giác gì, người được cả nhà cưng chiều nâng niu lại bị người khác đối xử như vậy thì ai có thể nuốt trôi cơn giận này! Nhưng lý trí nói cho bọn họ biết, tính tình Tiểu Hành hoạt bát, người nhà chịu được nhưng người khác thì không, có người dạy dỗ cho anh ta một trận cũng là cách giúp anh ta trưởng thành
Những hiểu thì hiểu, họ nhìn người khác dạy dỗ bảo bối nhà mình mà hận không thể xé xác đối phương, còn chưa là gì đã ức hiếp Tiểu Hành như vậy, sau này Tiểu Hành ở đó một mình thì còn có địa vị gì? Về phần tại sao không nghĩ là người khác mà là chắc chắn là phía nhà họ Hạ làm thì còn cần phải nói sao, người khác đều biết Tiểu Hành sắp kết hôn với con gái thứ ba của nhà họ Hạ rồi, ai có gan gây chuyện lúc này, bọn họ cũng không phải là loại người liều mạng cùng đường
Không phải người phía bên kia muốn dạy dỗ mài giũa sự kiêu căng của Tiểu Hành thì còn có thể là ai? Nghe xem, Tiểu Hành luôn thay đổi phương chối bỏ trách nhiệm, ý tứ đều nói rõ là bên kia làm không đúng à? Có lần nào em trai anh ta bị đau mà không kêu cha gọi mẹ? Chịu một chút oan ức cũng hận không thể làm ầm ĩ khiến cả thế giới phải chịu khổ theo mình
Bây giờ lại nói không sao, đúng là bị đối phương bắt nạt đến thê thảm rồi
Bỗng nhiên con trai cả nhà họ Hình dụi điếu thuốc lá, nhanh chóng đi ra ngoài
Dù là bất cứ giá nào, anh ta cũng muốn hỏi cho rõ, nhà họ Hạ các cô muốn con rể hay là một con sâu biết nói? Con nhà ai mà không được cha mẹ nuôi chứ? Ông Hình hét lớn: “Đứng lại! Con định làm gì? Còn ngại chưa vứt hết mặt mũi đúng không? Quay lại, ngồi xuống cho ba!” Bà Hình khổ sở mà không nói ra được, chỉ đau lòng ôm con trai và rơi nước mắt, cục cưng của bà, con trai nhỏ được bà đặt trên đầu quả tim, lớn thế này mà đã bao giờ chịu khổ như vậy, hôm nay bị người khác ức hiếp ra nông nỗi này mà người làm mẹ như bà ngay cả việc ra mặt cho con cũng không làm được.
Bà Hình chỉ là một người mẹ, không có lý tưởng to lớn, chỉ biết sống qua ngày với ông bạn già và con trẻ
Những chuyện đáng khinh kia đều cút sang một bên đi, cùng lắm bà dẫn theo đứa bé làm công chịu khổ cũng tốt hơn là leo lên cuộc hôn nhân này rồi phải nuốt cục tức lớn như vậy
Bà Hình lau nước mắt, quyết tâm nói: “Ông để cho thằng Cả đi đi! Tại sao không đi? Chúng ta không chọc nổi vậy chúng ta cũng có không thể không cưới mà? Chúng ta không cưới, ai nguyện ý cưới con gái nhà họ Hạ thì cưới đi! Nhà chúng ta không phục vụ nối!” Hình Tiểu Hành nghe thấy mẹ nói không cưới, thần kinh như bị kích thích mạnh, liên tục lắc đầu, dường như muốn biểu đạt điều gì đó nhưng lại không thể, khiến người khác sợ hết hồn
Bà Hình sợ hãi vội vàng nhìn con trai: “Đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở đây, chúng ta đang ở nhà..
Được, được..
Không hủy, chúng ta không hủy cưới...” Hình Tiểu Hành dừng lại, yên lặng không nhúc nhích, yếu ớt dựa lên vai mẹ, ánh mắt trống rỗng như đang nghỉ ngơi vì vừa rồi cử động quá mạnh
Bà Hình vỗ về con trai, nước mắt tuôn rơi: “Nghiệp chướng mà! Nghiệp chướng mà!” Anh Cả nhà họ Hình vội đến mức hai mắt đỏ bừng
Sao ông Hình có thể không đau lòng, bình thường con trai vô liêm sỉ thế nào, ông cũng không nỡ đánh, vậy mà bây giờ lại thành như vậy, nhưng ông phải lý trí, ông nhìn con trai lớn bên cạnh: “Vào phòng bếp bảo thím nấu cháo cho em trai con ăn để nó đỡ sợ.”
Anh Cả nhà họ Hình đi ra ngoài
Ông Hình nhìn người bạn già: “Tối nay bà trông nó, đợi nó ổn định cảm xúc thì bảo nó đến tìm tôi.” Ông muốn nghe xem cụ thể là chuyện gì đã xảy ra
Chỉ sợ là cái tên hay đâm chọc này có lỗi trước, người ta không chịu nổi lại sợ hủy hôn nên khó chịu, nếu là nguyên nhân này thì nếu Tiếu Hành không sửa, nó sẽ còn phải chịu thiệt nhiều
Bà Hình nghe vậy thì nóng nảy, đi cái gì mà đi! Đứa bé chịu oan ức lớn như vậy mà ông còn mắng nó à? Các người đều không muốn để hai mẹ con họ sống sao? Ông Hình không đợi bà mở miệng, lạnh mặt mắng: “Bảo đi thì cứ đi! Sao nhiều chuyện vậy?” Nói xong ông xoay người rời đi, không nghe người bạn già khóc lóc
Nếu không phải do bà cưng chiều con cái như vậy..
Nhưng giờ nói chuyện này để làm gì, cũng không phải bạn già sai, chẳng lẽ bình thường ông và con trai lớn không quá cưng chiều, quên dạy dỗ thằng bé sao? Bên kia, Hạ Diệu Diệu vội vàng kết thúc việc đắp mặt nạ, đứa bé cứ khóc lóc ầm ĩ liên tục, mặt tái xanh, nếu ai mà không chăm con, không hiểu rõ thì sẽ bị hù dọa cho giật mình, với số lần tỉnh dậy lúc nửa đêm của tổ tông nhỏ này thì cô có đắp bao nhiêu mặt nạ cũng vô ích
Có lúc cô tức giận, hận không thể ném tên quỷ nhỏ đáng ghét Hà Bất này cho Khả Chân
Nhưng nghĩ lại thì đứa bé nghịch ngợm này cũng chỉ nghịch ngợm với cô vài năm nữa thôi, nên cô lại không nỡ, cuối cùng vẫn ôm con vào lòng
Hạ Diệu Diệu để Hà Mộc An đi qua bên kia
Hà Mộc An nhìn vật nhỏ đang cản trở, từ khi đi theo Diệu Diệu thì tên nhóc này không ngủ trên giường em bé nữa
Hạ Diệu Diệu thấy anh không động đậy, cơn giận vì con trút hết lên người anh: “Nhanh lên một chút! Không nghe được à! Chậm chạp quá!” Hà Mộc An dịch người qua, xem kìa, ảnh hưởng tình cảm vợ chồng, anh đã nói không để cho cô chăm nhưng cô không nghe, bây giờ thì tốt lắm, tính khí này..
“Nhìn cái gì vậy? Có gì oán trách thì anh cứ nói ra đừng giấu trong lòng!”
“...” Được, được, anh là người mù.
Hạ Diệu Diệu sớm đã ném chuyện của Hình Tiểu Hành qua một bên, đối với cô mà nói thì chuyện đó không là gì, cô cho rằng một người trưởng thành thì dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ chịu đựng một mình, sau đó tiêu hóa hết chứ không để cho người nhà lo lắng, cuối cùng chuyện này chỉ có mình biết chứ không công khai ra ngoài