Thúc Tùng Cảnh bưng đĩa bánh ngọt mà mình không thích ăn, hừ3 lạnh, tiện tay đặt lên bồn hoa trong góc vườn, nhảy qua bậ2c tam cấp.
Hạ Vũ cũng nhảy theo: “Ăn chút đi, lát n5ữa có thêm món ăn thì tớ sẽ lấy thêm món cậu thích cho cậu,4 vừa nãy tớ thấy cậu không ăn gì cả.” “Cảm ơn cậu Hạ đã để 0mắt.” “Cậu lại vậy rồi.” Hạ Vũ ngồi dưới ánh đèn, gác một chân lên, ngắt một bông hoa để nghịch giết thời gian, nhà có nhiều khách như vậy nên tối nay cậu cũng không định sẽ đi ngủ
Thúc Tùng Cảnh nhìn cậu nói: “Cậu xem em họ của mình tìm bạn gái đi, không nói gì khác, chỉ tính vẻ bên ngoài đã hơn đứt Phó Khánh Nhi rồi, sao cậu không học hỏi.” “Nếu cậu còn nói vậy thì sau này không cần liên lạc nữa.” “Đồ vong ơn phụ nghĩa.” Hạ Vũ lười để ý anh ta
Thúc Tùng Cảnh không phục, anh ta chấp nhận chuyện Phó Khánh Nhi, nói thế nào thì cũng là người phụ nữ mà tên ngốc này thích, Thúc Tùng Cảnh suy nghĩ lại không nhịn được muốn châm chọc cậu: “Em dâu rất đẹp nhỉ?” “Cũng chỉ như vậy, không chú ý tới, tạm được đi...” Hình như chị cả và mẹ đều nói con dâu nhà có cả không tệ, vậy chính là không tệ
Thúc Tùng Cảnh bực bội nói: “Cho nên bánh bao cua của tôi cũng mất luôn.” Hạ Vũ nhìn anh ta một cái, nhàm chán xoay người nghịch hoa trong ao, không thèm quan tâm đồ thần kinh ở bên cạnh
Thúc Tùng Cảnh không dám nói từng nhìn thấy bao nhiêu cách dụ dỗ nhưng ẩn ý trong nụ cười của phụ nữ anh ta tự nhận là có thể nhìn ra được phần nào
Chắc chắn người phụ nữa vừa rồi có ý quyến rũ Hạ Vũ, ít nhất đang khuyến khích Hạ Vũ tiến thêm một bước với cô ta, đáng tiếc..
Không gặp đúng người
“Cậu nên lên phòng tớ nghỉ ngơi một lát đi.” Thúc Tùng Cảnh chống tay xuống ngửa đầu nhìn trời, không có nhiều nơi có thể thưởng thức bầu trời sao rực rỡ như thế này: “Lại nói chuyện với tôi à?” “Muốn đi hay không tùy cậu.” Cậu đi chào hỏi người thân
Sau khi đến phòng khách thì anh ta giả vờ như khát nước, đi một vòng quanh phòng bếp, ánh mắt rơi trên người Bùi Nhan đang cười nói với mọi người trên ghế sofa rồi nhanh chóng rời đi
Anh ta ngửa đầu uống một ngụm rồi thong thả đi về phía phòng Hạ Vũ
Ngày Một tháng Sáu, trời vẫn chưa sáng hẳn mà nhà họ Hạ đã có rất nhiều người, hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày ồn ào
Nhà họ Hình cũng cử hết tất cả số người có thể cử đi
Giữa bầu không khí đó, Bùi Nhan kéo chồng đi theo đám đông
Khi Hình Tiểu Hàng đeo nhẫn kim cương có giá trị mười triệu lên tay Tiểu Ngư, khuôn mặt thản nhiên của Bùi Nhan để lộ sự hâm mộ khát khao, giọng nói dịu dàng hâm mộ: “Tiểu Ngư thật hạnh phúc.” Ánh mắt lưu luyến dạt dào tình cảm của thiếu nữ
Tên nhóc nhà họ Lục nghe thấy vậy thì máu nóng dồn lên não, hận không thể hiển dâng trái tim của mình cho cô ta: “Yên tâm, khi về anh sẽ mua cho em một chiếc!”
“Tầm thường, người ta muốn nói đến tấm lòng.” Giờ phút này dù Bùi Nhan đòi mạng cậu ta thì cậu ta cũng chịu, cậu ta chỉ là một nhân viên bình thường, không có năng lực làm chuyện lớn nên cơ bản không nghĩ tới chuyện có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy
Mặc dù bây giờ gia đình đã khác nhưng có thể cưới được Tiểu Nhan thì cậu ta vẫn trân trọng cô ta từ tận đáy lòng, có thứ gì tốt cũng tặng cô, đừng nói một chiếc nhẫn kim cương, dù là mười chiếc, chỉ cần cậu ta có thì cậu ta cũng cho
Nhưng cậu ta có không? Không có!
Bùi Nhan cảm nhận được tình cảm của chồng đối với mình, ánh mắt nhìn về phía chiếc nhẫn kia trở nên nóng bỏng
Không có cũng không sao, người khác có tiền ăn ngon, động một cái là tặng cha, mẹ, vợ một ngôi nhà, một chiếc xe; thân thích như cậu ta thu nhập mỗi năm chưa đến một triệu, mua một chiếc nhẫn kim cương cũng khó khăn
Cô ta không tin lúc nguyện vọng của cậu ta không có cách nào thỏa mãn thì cậu ta sẽ không oán hận Hà Mộc An
Thù hận trong mắt Bùi Nhan chợt lóe lên rồi biến mất
Lục Gia Khải cười khúc khích, vợ cậu ta thật đẹp, tính cách cũng tốt, chưa bao giờ đòi những món đồ vượt quá khả năng của cậu ta, cũng chưa từng chê qua cha mẹ cậu ta thích lải nhải, Tiểu Nhan tốt như vậy nên sau này nhất định cậu ta sẽ đối xử với cô thật tốt, để cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất
Mấy người trẻ tuổi cùng lứa bọn họ ít khi tiếp xúc với chị em gái nhà họ Hạ, nhất là khi nhà họ Hạ là gánh nặng, dù anh chị ruột cũng sợ bị gia đình này liên lụy, nên ngày thường ít khi lui tới, ngày nghỉ ngày lễ cũng chỉ cho một phần quà
Cho nên chị họ nhà họ Hạ không bao giờ giúp bọn họ cầu xin tha thứ sau khi nhà bọn họ đã vi phạm nguyên tắc, cũng không có ai ỷ vào phần thân tình hời hợt này để lấy lợi ích
Bùi Nhan đột nhiên kéo ống tay áo chồng: “Áo cưới của Tiểu Ngư thật đẹp!” Cái này em họ nhà họ Lục biết, lập tức thể hiện trước mặt vợ: “Là do một người thợ may của nhà họ Hà làm, nghe nói rất nổi tiếng.” “Làm sao..
Ánh mắt Bùi Nhan càng nóng bỏng: “Thật đẹp, anh xem hoa văn kia, đường cong, còn có kiểu dáng, thật đẹp!” Em họ nhà họ Lục gật đầu: “Đẹp, đẹp!” Cậu ta cũng cảm thấy rất đẹp, thật đẹp
Bùi Nhạn đợi rất lâu không nghe thấy chồng nói lời muốn nghe, trong lòng tức giận lại không thể thể hiện ra mặt, cô ta cố giả vờ ngu ngốc hỏi: “Thật sự do một người thợ may nhà họ Hà làm à?” “Hả? Hình như anh nghe mẹ anh nói như vậy..
Nếu không để anh thử hỏi mẹ giúp em nhé?” Ai muốn anh hỏi mụ già yêu quái chưa thấy qua việc đời đó: “Cái đó..
Quần áo thật sự rất đẹp, em nói là nếu như được thì có thể mời thợ may nhà anh rể họ may cho em một bộ không, tất nhiên chúng ta sẽ trả tiền, em thích bộ quần áo này quá, thật đẹp mắt!” Bùi Nhan cẩn thận hỏi, dáng vẻ giống như rất sợ gây thêm phiền phức cho người khác
Cô ta thầm hừ lạnh, thợ may gì chứ, đây chính là bà Cao! Dốt nát! Em họ nhà họ Lục nghe vậy, rất muốn nói: Vậy thì có là gì, không phải là quần áo giống vậy ư, anh nói với chị họ một tiếng, để người ta làm cho em
Nhưng cậu ta không có khả năng làm vậy, khó khăn nói nhỏ một câu, nhưng đột nhiên mắt lại sáng lên: “Nhanh, sắp đưa bao lì xì!”