*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hạ Diệu Diệu trả lời thay: “Anh ấy không kén chọn đâu, gọi gì cũng được, món chính ở đây là cháo gạo tấm, tí nữa lúc nào ăn xong gọi cho anh ấy một bát là được.”
“Hà An thích ăn cháo?” Liên quan gì đến cậu, Hạ Diệu Diệu quay đầu đi nói chuyện với Khổng Đồng Đồng. Thẩm Tuyết dè dặt nhìn Hà An. Lúc ấy, cô ta mới phát hiện ra anh có một đôi bàn tay rất đẹp, không dài mảnh trắng trẻo kiểu lãng tử, mà vô cùng dày dặn mạnh mẽ, ngón trỏ còn hằn một vết chai mờ. Anh tỉ mỉ bóp lấy con tôm trong tay, không phải không bóp vỡ ngay được mà sợ rằng thứ nước trong ruột tôm tung tóe khắp nơi, sự tỉ mỉ2cần mẫn ấy khiến cô ta nhìn như bị mê hoặc. Anh cũng không có vẻ đẹp thời thượng hiện giờ mà đẹp vẻ mạnh mẽ nam tính, lạnh lùng góc cạnh, nhìn qua không quá thích, nhưng càng cảm thấy rằng, thực ra đàn ông con trai đều nên như vậy, rộng lượng hào phóng, kiên cường cứng cỏi. Còn tuyệt hơn ấn tượng khi nhìn nam thần Phương Thậm. “Thẩm Tuyết, Thẩm Tuyết..”
“Hả?”
“Cậu có thích leo núi không?”
Thẩm Tuyết vuốt ve đuôi tóc, che giấu sự gượng gạo trong mắt mình: “Cũng được, Hà An thì sao? Các cậu ở cùng một phòng, có hay đi leo núi với nhau không...” Anh đã đồng ý chuyện mình mời ăn cơm có phải hoàn toàn không truy cứu về chiếc dây buộc tóc nữa không?
Thẩm8Tuyết nghĩ đến đây khóe môi cong lên vui vẻ vì hành động săn sóc trong vô hình của anh.
“Hà An á, cây gỗ cứng đờ, tớ nói cho cậu biết, nếu nói leo núi, thì phải nói...”.
Vương Phong Long rất thức thời, không tấn công được Chu Tử Ngọc khó nhằn cả về chiều cao và suy nghĩ đành chuyển sang Trương Tấn Xảo có vẻ dễ nói chuyện.
Trương Tấn Xảo tính cách mềm mỏng, không hay làm mất lòng mọi người. Cho dù diện mạo của Vương Phong Long không mấy ưa nhìn nhưng cô vẫn đối đáp rất lịch sự, không để ai phải khó xử. Khổng Đồng Đồng kéo tay Hạ Diệu Diệu, thì thầm vào tai cô: “Cậu có thấy Thẩm Tuyết với Vương Niệm Tư rất kỳ lạ không, có6vẻ như chỉ để ý đến mỗi Hà An?” Sớm đã nhận ra rồi, không thấy cô đã sốt ruột lắm rồi sao, thậm chí còn lườm Hà An vài lần. Anh mà dám có hành động gì khiến người ta hiểu lầm thì biết tay cô! “Bóc tôm hùm cũng cần có kỹ xảo, cậu không thể làm quá cẩn thận vậy được.” Vương Niệm Tự không nhịn được thỏ thẻ nói với Hà An.
Hạ Diệu Diệu lập tức đảo mắt, Vương Niệm Tư! Người đẹp biết điều tí, tránh dị nghị có được không! “Em không ăn nữa đâu, đừng bóc nữa!”
Hà An nghe vậy lập tức để con tôm đang bóc dở xuống, trong lòng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Không ăn tốt quá, thứ này vốn dĩ chẳng có gì để3ăn! Vương Niệm Tư cười lúng túng nhìn Hạ Diệu Diệu, cô chỉ nói thể với Hà An thôi, không có ý gì cả.
Hạ Diệu Diệu cũng làm điệu bộ mặt cười mà lòng không cười, sự khó chịu hiện rõ trên mặt!
Cùng một phòng thì đã sao! Cô ta đã làm gì còn không biết sao! Hức! Vương Niệm Tư gây chuyện xấu hổ nhưng tự nhiên thấy tự hào kỳ lạ, đến thể diện mặt ngoài Hạ Diệu Diệu còn không chịu làm, tính cách thế này sao xứng đứng đằng sau Hà An.
Vương Niệm Tư mỉm cười, càng tỏ vẻ khoan dung hơn.
Nếu không phải Hạ Diệu Diệu tiếc mấy miếng thịt trên bàn, hơn nữa Hà An cũng ngoan thì cô đã đứng dậy bỏ đi rồi.
****
Cuộc tụ hội không quá êm5đẹp này náo nhiệt đến hơn mười hai giờ khuya. Lý Hưng Hoa một chén đã gục, đang bị Lý Phi Phi đẹp trai vừa kéo đi vừa cằn nhằn. Tiền Quân đứng ở cửa quán ăn hò hét say xỉn, còn không quên huênh hoang với Thẩm Tuyết: “Hà An chẳng biết cái gì! Đến thêm máu (chơi game cũng không biết! Ngoài cái dịu dàng ân cần với bạn gái ra thì chẳng biết gì về những thứ khác! May mà còn có lớp trưởng Hạ của chúng ta, không thì loại như cậu ta có mà ế cả đời! He he, he he, trời hôm nay nhiều sao thế nhỉ...” Chu Tử Ngọc đứng vững bên cạnh, bĩu môi khinh khỉnh! Đúng là chỉ được cái mã.
Vương Phong Long vội vàng kéo anh ta lại: “Đừng gây chuyện nữa, nói ít thôi! Cậu ấy uống vào nói vớ vẩn, ký túc bọn tôi đều là bốn thanh niên đứng đắn, bình thường không uống rượu bao giờ.” Thẩm Tuyết hào phóng, tỏ vẻ nghe hiểu rồi: “Cậu dìu cậu ấy một lúc, tôi đi thanh toán.” “Được, cậu đi đi.” Vương Phong Long sẽ không giành với cô ta, nhà anh bình thường nhưng túi tiền không gánh nổi bữa hôm nay, cho dù vì người đẹp cũng không được. Hà An lại càng không nhúc nhích. Những người còn lại thì khỏi bàn. Thẩm Tuyết vừa rời đi.
Tiền Quân ra sức bổ nhào về đằng trước: “Hình như tôi đã nhìn thấy nữ thần của mình rồi, nữ thần của tôi.” Vương Phong Long lôi anh ta lại: “Đừng làm bẽ mặt nữa! Bạn Vương, xin lỗi, cậu ấy uống nhiều rồi, uống nhiều thật rồi.” “Không sao.” Dưới ánh trăng, mỹ nhân tuyệt sắc, phong tình lãng mạn, khiến người ta không khỏi rung động đắm đuối nhìn.
**
“Đây là hóa đơn, xin lỗi, đợi một chút, lúc nãy có vị khách nhờ tôi đưa cái này cho cô.” Thẩm Tuyết tâm trạng tốt, cười vui vẻ đón lấy, hôm nay ăn cơm cùng nhau, chuyện này coi như đã qua rồi. Hà An thật tốt, không ngờ dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy. Hừ! Hạ Diệu Diệu có gì ghê gớm, anh ấy sẽ không vì một chiếc dây buộc tóc của cô ta mà làm gì mình. Kết quả khi cô mở tờ giấy ra, nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại. Giấy giám định.
Người ủy thác: Hà An
Việc ủy thác: Mức độ tổn thất của dây buộc tóc bóng mặt hồ ly có thể hồi phục lại nguyên trạng được không. Ngày nhận. Địa điểm giám định: Tổng cục trang sức Thiên Thành. Nhân viên có mặt: Triệu Thiên Thành, Vương Chính Hoằng (chuyên viên giám định các thể loại trang sức), Tiểu Phi Thiên (nhà thiết kế hàng đầu trong nước)
Vật giám định: dây buộc tóc bông hình mặt hồ ly (ảnh đính kèm)
Giá trị: một triệu hai trăm chín mươi nghìn tệ.
Kết quả phân tích. Ý kiến giám định. Cuối cùng Hà An hào phóng ghi thêm trừ đi chi tiêu hôm nay còn cần bồi thường một triệu hai trăm nghìn tệ. Bên dưới là tài khoản ngân hàng và thời hạn chuyển khoản muộn nhất.
Thẩm Tuyết đứng như trời trồng! Sao lại như thế! Hà An chưa từng có ý định buông tha cho cô ta! Một triệu hai trăm nghìn tệ! Không ngờ Hà An bắt cô ta đến một triệu hai trăm nghìn tệ! Cô ta lấy đâu ra một triệu hai trăm nghìn tệ. Khởi tố? Anh còn muốn kiện cô ta?
Phải làm sao? Sao bây giờ! “Sao chưa thấy Thẩm Tuyết đâu?” Vương Niệm Tư lên tiếng: “Để tớ đi xem xem.”