Đám Cưới Hào Môn

Chương 555: Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo



“Này...” Hạ Vũ đang muốn ngắt điện thoại3 đi để gọi lại thì người bên kia nói, b2ốn mươi phút nữa sẽ đến, còn lạnh nhạt 5hỏi lại, như thể có sợ muộn quá không, 4nếu mà muộn quá thì không đi nữa, sợ nh0ư vậy sẽ ảnh hưởng không tốt

Hạ Vũ sao có thể thấy “không tốt” đây, cậu thấy như vậy vô cùng tốt, cậu cũng đã nghĩ ra đối sách tốt nhất, đảm bảo khi khách đến rồi Tùng Cảnh đến sau mà vẫn hợp tình hợp lý, nên đắc ý: “Cậu đến thì nhớ mua thêm một chai rượu, 82,93 hoặc loại rượu quý cất giữ lâu ngày gì đó cũng được, nếu như cậu đến muộn hơn họ, tôi sẽ nói là cậu đặc biệt đi mua rượu

Lý do này quá mỹ mãn, hoàn hảo.” Mỹ mãn! Hoàn hảo! Ông đây là ai chứ, lại còn phải mang thêm một chai rượu, người nào nói Hạ Vũ ngu xuẩn thì chứng tỏ trí thông minh của người đó có thể nghiền nát vô số người.

Hạ Vũ thấy đã sắp xếp ổn thỏa, lúc này mới nghĩ đến chuyện anh em thân thiết phải tính toán rõ ràng: “Yên tâm, tớ sẽ trả tiền, lát nữa chuyển khoản...” “Không cần.” Xe rẽ từ đường cao tốc xuống, quay đầu chuẩn bị về nội thành: “Coi như tớ quyên góp cho người dân gặp thiên tai.” Ha ha: “Vậy quyên góp nhiều một chút, tớ còn thiếu một căn nhà nữa, cậu xem tặng tớ căn nào thì hợp nhé

Thôi không đùa nữa, cậu nhanh lên, chỉ còn chờ mỗi cậu thôi, cảm ơn trước nhé người anh em, đại ân nhân.” Ngắt rồi! Anh ta đã nói ngắt chưa? Thúc Tùng Cảnh nhìn chiếc điện thoại chỉ còn vang tiếng tút tút, me* nó chứ anh ta thấy mình thật rẻ tiền! Sao anh ta phải quay lại? Sao cậu không hỏi được một câu như: có tắc đường không, đang ở đâu? Sao không cho anh ta cơ hội thể hiện sự “hi sinh” của mình chứ? Thúc Tùng Cảnh bất đắc dĩ ngồi dựa vào ghế da thật, chắc anh ta bị nhiễm virus ngốc nghếch rồi, đồng ý với Hạ Vũ làm gì chứ, nhà họ Hạ đâu thật sự cần đến anh ta

Nhân tài ở Hạ gia nhiều như thế đâu thiếu một người như anh ta

Đừng nói là chỉ một Hình gia mà có đến hai Hình gia cũng chẳng ai dám đắc tội với Hạ gia cả

Huống chi còn có Hạ Diệu Diệu ở đó, Hạ Vũ chỉ lo bò trắng răng

Đối với nhà họ Hình, chắc họ sẽ chỉ xoay quanh ông Hạ để tìm chủ đề nói chuyện, không đến lượt anh ta phải đến đó để thể hiện

Anh ta mà đến đó thì chính là tự vả vào mặt mình, tự coi mình là đĩa thức ăn

Nếu mà để người khác biết được chắc chắn nhà họ Thúc sẽ mất hết mặt mũi

Có điều chắc anh ta đã nghĩ nhiều rồi, người ta sẽ chỉ cho rằng anh ta vì muốn lấy lòng nhà họ Hà mà không từ thủ đoạn, bữa cơm lại mặt mà cũng tham gia, đâu phải là chưa từng tham gia tiệc cưới

Thúc Tùng cảnh muốn yêu cầu lái xe quay đầu tiếp tục đi đến tỉnh khác, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, quay đầu ngắm cảnh bên ngoài, muốn ra sao cũng được vậy.

Thúc Tùng Cảnh nói là bốn mươi phút đến mà chỉ tốn hai mươi tám phút đã đến rồi

Anh ta mặc âu phục, khí chất công tử nhà quyền quý ngời ngời, nhất thời khiển Hạ Vũ trở thành anh trai nhà hàng xóm bên cạnh

Thúc Tùng Cảnh lịch sự mang theo mấy loại rượu mà Hạ Vũ vô trách nhiệm buột miệng nói ra, có lẽ ngay cả hầm rượu của Hà gia cũng không có những loại rượu này, chỉ có Hạ Vũ mới có thể nói ra

Bà Hạ đang ngồi khoanh chân cũng bước đến đón: “Tùng Cảnh, cháu mau vào đấy, đi đường vất vả rồi, phiền cháu quá, thằng con này cứ bắt cháu phải đến bằng được, nếu cháu không có mặt nó sẽ không được tự nhiên

Cháu xem cháu khách sáo chưa này, đến là được rồi, còn đem cả đô theo nữa.” Hạ Diệu Diệu thấy thế, bất lực lắc đầu, mẹ bán đứng con trai mà không thấy chột dạ nhỉ?

“Tiểu Cảnh đến rồi, ngồi vào phía trong này đi, thật là phiền cháu quá, Hạ Vũ cũng thật là, gọi điện cho cháu thế chẳng phải là thêm chuyện cho cháu rồi sao.” Thúc Tùng Cảnh khách sáo đáp lại: “Đâu có ạ, Hạ Vũ mời cháu đến, cháu mừng còn không kịp ấy, chị cùng bác trai bác gái khống chế cháu phiền là tốt lắm rồi ạ.” Bà Hạ vội tiếp lời: “Sao có thể chứ, bác mừng lắm.” Ấn tượng của Hạ Diệu Diệu đối với Thúc Tùng Cảnh càng lúc càng tốt hơn, ban đầu cô cũng không chú ý lắm, thấy anh ta cũng chỉ như Hạ Vũ thôi, cứ tưởng anh ta sẽ không đến, ai ngờ lại đến thật

Con người Thúc Tùng Cảnh đúng là tốt, trước đây quan tâm đến Hạ Vũ, bây giờ cũng không sợ người ta nói ra nói vào, vô cùng ngay thẳng

Chỉ có điều cuộc sống riêng tư hơi phóng khoáng, nếu không thì sẽ là một thanh niên tốt không khuyết điểm.

Hạ Tiểu Ngư không hề ngại ngùng, trên mặt thể hiện rõ sự vui vẻ khi làm dâu mới, còn đắc ý kiểu “tôi kết hôn rồi tôi là to nhất”, gọi ba chồng, mẹ chồng vô cùng thân thiết

Hạ Diệu Diệu thấy con bé như vậy thì gật nhẹ, khi mới bước vào một gia đình mới, khó tránh có ý nghĩ muốn trên cơ đối phương, đặc biệt là trong một gia đình như Hình gia

Cô chỉ sợ Tiểu Ngư vì để khiến cho Hình gia không coi thường mình mà thể hiện gia thế nhà mình một cách quá đáng

Nhưng nhìn tình hình trước mặt thì dường như không có, như vậy là tốt rồi, dễ khiến người ta yêu thích hơn, giai đoạn đầu như vậy là ổn

Tiểu Ngư vui vẻ, thấy Thúc Tùng Cảnh thì cứ gọi anh Thúc, thấy mát cả mặt, nên khi cười với Hạ Vũ cũng chân thành hơn

Hạ Vũ cũng không đối đầu với Tiểu Ngư, nếu như là trước đây, nhìn thấy cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của em gái, chắc chắn cậu sẽ đâm chọc vài câu cho bõ ghét

Nhưng có lẽ hiểu được em gái đã kết hôn rồi, có là người một nhà thì cũng không còn là Tiểu Ngư mà cậu thấy ngứa mắt nữa, nên cũng bớt soi mói hơn

Thậm chí Hạ Vũ còn nói vài câu trái với lòng cùng Hạ Tiểu Ngư, để thêm mặt mũi cho Tiểu Ngư, ví dụ như nương theo câu “Anh trai tôi muốn thăng chức là sẽ thăng chức, những chức vị mà anh ấy chưa động đến chẳng qua là muốn tích lũy thêm kinh nghiệm thôi.” Nếu như là trước đây, Hạ Vũ sẽ bắt nó phải im ngay, nhưng giờ phút này, cậu chỉ khiêm tốn gật đầu

Bà Hạ cảm thấy con trai bà chính là như vậy, con gái bà nói không sai tí nào, tự hào gật đầu, xong còn nói thêm, ý đại khái là con trai nhà bà còn nhỏ, cần rèn luyện nhiều thêm, nói cứ như Hoa Hàng là của nhà bà luôn vậy

Ông Hạ đôn hậu thật thà, lúc này cũng mù quáng tin vào bản lĩnh của con trai

Theo Thúc Tùng Cảnh, Tiểu Ngư nói rất đúng, không có gì là không thỏa đáng cả

Hạ Diệu Diệu nhìn những người trên bàn ăn, thầm thở dài, trước đây là Hình Tiểu Hành nghĩ gì nói đó, họ cảm thấy người ta không đáng tin, giờ lại đến lượt Tiểu Ngư khoe khoang, vậy mà ai cũng vui vẻ ngồi nghe

Hạ Tiểu Ngư nhìn mọi người vì cô mà ngồi lại với nhau, vô cùng hạnh phúc, nỗi ám ảnh của những năm trước đó dường như đều tan biến như mây khói

Bà Hạ nhìn phong thái bà thông gia, chỉ cười thôi cũng toát ra khí chất của tiểu thư nhà giàu, khác hoàn toàn một trọc phú như bà

Bà Hạ đột nhiên cảm thấy không thoải mái, tự thấy bản thân thấp hơn một bậc so với đối phương, đồng nghĩa với con gái bà cũng thấp hơn người ta một bậc, sợ Tiểu Ngư nhà bà không đủ bản lĩnh, bị nhà thông gia đối xử không tốt: “Đừng nói Tiểu Vũ nhà tôi nữa, lúc đầu Tiểu Ngư cũng làm ở Hoa Hàng, còn là giám đốc, có cả thư ký và lái xe riêng nữa, giỏi hơn so với Tiểu Vũ nhiều

Có điều Tiểu Ngư thật thà, cũng còn nhỏ tuổi, thấy mình còn trẻ quá, cứ nói là bản thân không thể kham nổi, một mực muốn rời Hoa Hàng chạy đến Mẫn Hàng làm lễ tân, mọi người nói xem nó có phải là rất thật thà không.” Nói xong bà còn rất đắc ý, đừng tưởng rằng con gái tôi chỉ làm lễ tân mà coi thường nó, con gái tôi cũng là người muốn làm giám đốc thì làm, không muốn làm thì đổi công việc khác, muốn vào công ty nào cũng được đấy nhé, nhà các người có được vậy không? Hạ Diệu Diệu thấy mẹ mình nói chuyện năm đó đắc ý như thế, thì chẳng biết nói gì, nhưng mà những người ngồi đây cũng sẽ chẳng có ai lật tẩy lời nói dối của bà ấy, ai cũng mỉm cười tỏ ý ủng hộ cách nghĩ của bà

Ông bà Hình lập tức thể hiện sự khâm phục, có thể cưới được Tiểu Ngư là phúc phận vinh dự của con trai nhà họ.

Không cần biết trong lòng họ có nghĩ thế thật không nhưng sự thật là, nhà họ Hình đã rất nể mặt nhà họ Hạ

Anh Cả nhà họ Hình đã từng làm việc với Thúc Tùng Cảnh, dù họ chỉ là làm ăn nhỏ, không phải lần nào cũng do anh ta đích thân xử lý, nhưng qua lần tiếp xúc vào ngày Tiểu Ngư kết hôn, chắc giờ họ cũng có thể coi là người quen rồi

Anh Cả nhà họ Hình trò chuyện với vị nhân tài nhỏ tuổi trong giới này, xem xem có hạng mục nào thích hợp để hợp tác không.

Theo Hạ Diệu Diệu, Thúc Tùng Cảnh đến đây uống vài ly rượu là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, loại chuyện tìm mối làm ăn trên bàn rượu này, nếu bản thân anh ta không tán thành hoặc là cảm thấy Hình gia không thích hợp, thì với kinh nghiệm dày dạn trên bàn rượu, anh ta hoàn toàn có thể dễ dàng bỏ qua chủ đề này.

Nhưng Hạ Diệu Diệu nghe mãi, thấy hình như Thúc Tùng Cảnh thật sự đang tư vấn cho anh cả nhà họ Hình, hai người nghiêm túc bàn bạc về tính khả thi của hạng mục, còn hẹn lần sau bàn tiếp

Hạ Diệu Diệu cười với Thúc Tùng Cảnh

Thúc Tùng Cảnh đáp lại bằng một ánh mắt kín đáo, tỏ ý đã hiểu

Hạ Diệu Diệu không cho rằng đối phương vì nể mặt Mộc An nên mới vậy, đơn giản là cô thấy con người Thúc Tùng Cảnh không tồi, anh ta thật sự coi trọng mối quan hệ bạn bè

Cô đánh giá cao cách kết giao bạn bè của Hạ Vũ, dù không nhiều, nhưng mỗi người đều rất chân thành: “Đừng chỉ mỗi ăn thôi, cùng nhau uống ly rượu nào, chúng ta chúc cho đội trẻ hạnh phúc êm ấm, mãi mãi vô lo vô nghĩ như vậy...” Hạ Tiểu Ngư phản đối: “Chị này, em đâu có vô lo vô nghĩ đâu.” Nghe được câu này, mọi người đều phải bật cười

Bà Hình uyển chuyển đáp lại: “Đúng con tốt lắm, con và Tiểu Hình đều tốt.” Lại một trận cười nữa

Bữa cơm lại một kết thúc trong không khí náo nhiệt vui vẻ

Sau khi tiễn nhà họ Hình, Hạ Vũ cùng Thúc Tùng Cảnh bước ra phía ngoài biệt thự, tài xế theo sau họ, luôn giữ khoảng cách tầm mười mét

Thúc Tùng Cảnh không sợ bị người khác nhìn thấy, vắt áo khoác lên vai, cởi chiếc cúc áo trên cùng ra, dáng vẻ vô cùng tùy tiện biếng nhác

Hạ Vũ lúc nào cũng kín cổng cao tường, cho dù là thời tiết tháng Sáu, vô cùng cứng nhắc bảo thủ

Vậy mà vì một cuộc gọi, vẻ mặt của người cứng nhắc đó lại đầy ý xuân

Thúc Tùng Cảnh hừ lạnh, Hạ Vũ nào phải đi tiễn anh ta, anh ta đâu có tư cách đó, chỉ là cậu ta muốn gọi điện thoại nên mới thuận miệng nói dối mẹ mà thôi

Thúc Tùng Cảnh thấy bản thân mình đúng là quá hèn, vậy mà lại thật sự bước theo, anh giận dỗi với cậu ta chỉ vì một câu nói làm gì, cậu ta thì biết được cái gì, tự dưng lại rước bực vào người

Thúc Tùng Cảnh lạnh nhạt: “Nói gì mà mặt đỏ lên như thế, có phải là vẫn chưa được ăn mặn không?” Hạ Vũ lập tức phản bác: “Đâu có...”Nói xong liền cảm thấy có gì đó không đúng, cậu ngượng ngập quay đầu đi, ánh mắt sáng bừng: “Ai chưa được ăn mặn chứ.” Thúc Tùng Cảnh rất muốn ném chiếc áo khoác trên vai xuống, giẫm mạnh lên: “Ha, lúc nào?” Hạ Vũ cảm thấy vừa lúng túng vừa ngọt ngào, còn hơi đắc ý khi chia sẻ trải nghiệm với bạn thân: “Nói cứ như là cậu chưa có bao giờ ấy, cậu đã làm cả trăm lần rồi, tớ có cười nhạo cậu bao giờ đâu.” Nói xong cậu khoác vai Thúc Tùng Cảnh như anh em chỉ cốt

Thúc Tùng Cảnh lập tức đá cậu ra: “Nóng.” Anh ta không hề cảm thấy tự hào khi nhà có con trai trưởng thành”

“Nóng gì mà nóng, tĩnh tâm thì tự nhiên sẽ mát.” Nói xong cậu lại vươn tay khoác lên vai người ta, hai người cao tương đương nhau: “Tôi định tháng sau sẽ cầu hôn với cô ấy, có điều chỉ mua mỗi chiếc nhẫn thôi có phải là hơi tầm thường hay không.”

Thúc Tùng Cảnh không đá cậu ra nữa, mặc kệ cậu mặt dày sắp đến, mang theo cái nóng: “Hừ, cậu đúng là có trách nhiệm, ăn người ta rồi thì kết hôn, nếu mà ai cũng giống như cậu, người từng kết hôn chắc nhiều lắm, sẽ không đến lượt cậu đâu.” Câu này của anh ngầm bóng gió Phó Khánh Nhi không sạch sẽ

“Thúc Tùng Cảnh, tớ nghiêm túc đấy.” Thúc Tùng Cảnh thấy cậu như thế thì hối hận, vừa nãy bản thân đã hơi mất kiềm chế: “Kêu gào cái gì, đùa tí thôi mà, tớ thấy mình chẳng còn tí địa vị nào nữa, đùa thôi mà còn phải nhìn sắc mặt của vợ cậu, chỉ mỗi cậu có vợ thôi, tới chính là một ngọn cỏ ở góc tường

Tớ không thể cảm khái về địa vị đang tụt dốc không phanh của tớ sao.”

Hạ Vũ vỗ vai người bạn tốt: “Nghe cậu nói kia, bạn bè như chân tay, mãi mãi không đổi.” “Không có chân tay thì vẫn phải mặc quần áo Hạ Vũ nghĩ: “Ôi trời, cậu nói đúng lắm.” Đúng, cái, đầu, cậu, ấy! “Tiểu Ngư vừa mới kết hôn mà cậu đã cầu hôn, nhà cậu khống chế chuyện vui trong năm quá nhiều nhỉ, tớ nói cho cậu biết, hiện giờ tớ đang có hai hạng mục cần đầu tư chưa rút ra được, không có tiền mừng đâu nhé.” Hạ Vũ lập tức đáp lời: “Đầu tư vào cái gì, còn thiếu nhiều không, chỗ tớ còn có mười vạn.” Thúc Tùng Cảnh muốn lập tức lên xe, mười vạn còn chưa đủ mua chai 82 đầu: “Cũng biết chăm lo ghê nhỉ, đã có tiền tiết kiệm rồi cơ à.” Anh ta châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.