Đám Cưới Hào Môn

Chương 558: Tại nó sai



Sáng sớm ngày hôm sau

3Hạ Thượng Thượng lật chăn lôn2g ngỗng ra, ngồi dậy, bước tr5ên tấm thảm lông dài, đi thẳn4g vào phòng tắm

Tắm r0ửa thay quần áo, tết hai bím tóc đơn giản xong, cô bé đứng trước gương hít thở sâu, rồi mới chậm rãi xuống lầu.

Em bé lần này của Hạ Diệu Diệu hơi nghịch, cô thấy mệt mỏi, buồn nôn, người không còn sức lực, đã thế lại còn không ngủ được, cứ như học trò không muốn học mà cứ phải học, trong lòng bất an không yên

Hạ Thượng Thượng không sợ mẹ lắm, chí ít là khi so với ba thì mẹ thật chẳng đáng nhắc đến, nhưng nếu so sánh giữa mẹ với ba Cao thì đương nhiên là mẹ đáng sợ hơn rồi

Hạ Diệu Diệu ngủ không được nên dậy sớm, trên bàn đã bày rất nhiều đồ ăn sáng, Hạ Diệu Diệu uống một cốc sữa đậu phộng, không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng sau khi biết mình mang thai, cô chỉ thích uống thứ này

Hạ Thượng Thượng dè dặt bước đến, chào một câu để thám thính tình hình: “Chào buổi sáng, mẹ!”, rồi cẩn thận ngồi vào vị trí của mình

Hạ Diệu Diệu ừ đáp lại, chuyện ngày hôm qua đã vứt sau đầu, chỉ là tinh thần cô không được tốt lắm

Thượng Thượng vốn muốn thăm dò thái độ của mẹ, thấy có vẻ như mẹ vẫn còn tức giận và không muốn nói chuyện với mình nữa thì lập tức chu môi: “Con chưa từng nghĩ sẽ đối xử không tốt với ba, là do ba...” rất đáng sợ, thật sự rất đáng sợ

Thượng Thượng chỉ nghĩ đến hai từ “vứt bỏ” là đã sợ hãi, giờ nhắc đến là muốn khóc

Hạ Diệu Diệu chỉ ừ một tiếng, không cho con gái có cơ hội thể hiện tình cảm, cô vốn không ôm hy vọng có thể thuyết phục Thượng Thượng, chỉ là lúc đó ngứa mắt cái dáng vẻ nghênh ngang của nó, nên muốn đả kích một lần

Nhưng cô cũng như các bà mẹ khác, đả kích xong rồi lại thấy thương thay cho con, đâu dám trách nữa, chỉ nghĩ sau này sẽ dạy bảo từ từ, nói không chừng sẽ có hiệu quả

Thượng Thượng ngẩng đầu lên, cô bé đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, vậy mà người ta chỉ phẩy tay một cái, mọi cảm xúc của cô bé đều nghẹn lại trong lòng, rõ ràng là hôm qua..

Hạ Thượng Thượng thấy mẹ không vui lại e dè: “Mẹ ơi,..

mẹ sao vậy?” “Không có gì, ba con không có nhà nên hơi chán.” Hạ Thượng Thượng không hiểu câu này lắm, ba mẹ yêu thương nhau, cô bé có thể hiểu nghĩa mặt chữ, những yêu thương đến mức nào thì phải cần thời gian mới hiểu được: “À, chán thật nhỉ...” Thật ra cô bé chẳng có cảm giác gì ca.

Nhưng cô bé đã biết nói những lời khách sáo vì quan tâm đến tâm trạng của người khác rồi

“Con mau ăn đi, lái xe đang đợi con đấy.” Hạ Diệu Diệu thở dài: “Đã bảo con đừng theo đến đây rồi, đi học xa thế này.” “Con muốn ở bên mẹ nhiều hơn mà.” Lời ngon tiếng ngọt cũng đã lôi ra nói rồi

Hạ Diệu Diệu bật cười, đột nhiên nghĩ đến câu “tán xong bỏ đấy”

“Mẹ cười gì đó?”

“Cười con đáng yêu.”

“Còn mấy ngày nữa thì hết nửa tháng nhỉ, vậy mà không thấy anh nói gì, có phải là không muốn những người ở đây đi đón anh đúng không.” Hạ Diệu Diệu tắm xong, mặc chiếc áo ngủ in hoa to, lật chăn ra chui vào nằm: “Anh nói xem lớn hơn hai tuổi có sao đâu nhỉ, nhìn Đông Đông cười rất tươi.” Rồi cô đột nhiên trùm chăn lên như là có thù với nó vậy.

Hà Mộc An xong việc, xuống máy bay không đến công ty mà đi thẳng về nhà, giờ đang ngồi trong phòng khách nhỏ xử lý tài liệu trên máy tính

Hạ Diệu Diệu nằm trên tấm chăn mỏng, thấy không cam tâm: “Không nói đến chuyện nữ lớn hơn ba tiền ôm đầy nhà, riêng đối với em trai nhà em nữ lớn hơn sẽ tốt hơn, chẳng lẽ em ấy phải chọn một cô gái trẻ mười bảy mười tám tuổi mới hợp với em ấy hay sao?”

“Nếu Hạ Vũ chọn một đứa mười bảy mười tám tuổi thật thì anh sẽ phải chọn một người như thế nào? Chưa tốt nghiệp à? Anh nuốt nổi không?” “Đồng Đồng thật là, chuyện của cậu ấy với Tiểu Trần là thế nào chứ?”

“Tiểu Trần cũng thật là, vợ anh ta có lỗi với anh ta, đâu phải tất cả phụ nữ trên thế giới này đều như vậy, phụ nữ tốt đầy ra đấy, tóm lại đàn ông các anh chung thủy si tình khó kiểm, chỉ bị tổn thương một chút thôi, chẳng lẽ không định sống cuộc sống bình thường nữa hay sao!”

“Nếu người đàn ông nào cũng như vậy thì sống thế nào đây, phải biết bao dung vị tha chứ.”

Hà Mộc An liếc cô, thầy cô đang bừng bừng khí thế thì đắn đo rồi quyết định không nói gì vẫn tốt hơn

Anh tiếp tục công việc

“Không biết anh ta phải như thế nào mới có thể quên đi chuyện trong quá khứ nữa, nếu không đừng có mà đến với Đồng Đồng

Mà cũng chẳng biết Đồng Đồng nghĩ làm sao, yêu đương vài người thì người nào cũng đã từng kết hôn, lại còn có con nữa...” “Điều khiển người ta giận nhất là, người sau còn già hơn người trước, thể mà cô ấy còn dám nói Hạ Vũ, Hạ Vũ nhà em là người có tiêu chuẩn, có mắt nhìn chứ không phải cứ trẻ là được.” “Không nói chuyện với anh nữa, nói cả nửa ngày mà cũng chẳng có nửa cầu hưởng ứng, ngủ đây!” Hạ Diệu Diệu mang thai, tính khí gắt gỏng, cô quay người lại

Xoay qua xoay lại vài lần nhưng cô vẫn thấy không vui: “Anh có thể giảm nhiệt độ điều hòa xuống được không?!” Hà Mộc An nhìn nhiệt độ đang hiển thị: “Mười chín độ.” “Giảm xuống mười độ!” Hà Mộc An nhận điều khiển hạ nhiệt độ xuống mười tám độ

Một lát sau, Hạ Diệu Diệu lại lật người bắt đầu câu chuyện: “Con trai thứ của của nhà cô em ấy, chính là cái người mà hôm cưới Tiểu Ngư dẫn theo cô vợ rất xinh đẹp ấy, nhớ không?” Không có ấn tượng.

“Cũng không biết là bị sao, hai người đó đang mâu thuẫn, em họ em tính tình tốt như thế mà cũng làm ầm lên, trước đó em cứ tưởng là cô em yêu quý cô con dâu này lắm

Mẹ em nghe nói, ban đầu cô em sợ mất mặt nên không muốn họ ly hôn, về sau hai người đó gây gổ đánh nhau, em họ em bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, nên cô em đã đổi ý rồi.” “Nhưng giờ vẫn chưa ly hôn được, cô vợ muốn chia tài sản, không muốn ly hôn, cô em là người như thế nào, đương nhiên là một xu cũng không cho, vì chuyện này mà hôm nào cũng tìm đến mẹ em khóc, mẹ thì có thể giải quyết được gì trong chuyện này chứ

Anh nói xem toàn là những chuyện gì đây, ban đầu em thấy cô vợ đó cũng được lắm, ai ngờ..

may mà còn chưa có con với nhau.” “Nhắc đến con cái lại thấy tức, em mang thai thì sao nào, cứ nói em không biết nhìn xa, nói em vi phạm chính sách nhà nước, không có chính kiến của riêng mình, nói em là cái máy đẻ của nhà anh, hừ, trông em giống máy lắm à?” Hạ Diệu Diệu tức đến mức phải ngồi bật dậy: “Anh trả lời em đi chứ! giống không?”

“Không giống.” Lúc này Hạ Diệu Diệu mới hài lòng nằm xuống: “Sau này em sẽ không thèm nói chuyện với bọn họ nữa, tuyệt giao luôn, không có chủ kiến, không có suy nghĩ à...” “Anh vào phòng làm việc của anh đi, tắt đèn!” Hà Mộc An tắt đèn, mò tới gần

Hạ Diệu Diệu khó ở, cô như mắc hội chứng khi mang thai, thấy anh mò lên lại càng thấy phiền, sự tức giận không biết từ đâu lại bùng lên, cô lật chăn ra, lật đà lật đật đi sang phòng khách ngủ

Hà Mộc An chỉ biết thở dài trong bóng tối, bật đèn lên, dựa người vào mép giường suy nghĩ làm sao để giải quyết chuyện này

Sau khi nữ chủ nhân ồn ào rời đi, gian phòng lại quay về với sự tĩnh lặng và xa xỉ vốn có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.